Chương 32

Sau đó, cô makeup một lớp đơn giản, vì đã có một làn da đẹp nên không cần một lớp trang điểm quá rườm rà và nặng nề, chỉ bôi một lớp mỏng kem nền tự nhiên nhất. Tâm tư của cô đều ở trên mắt, đường kẻ mắt bên trong nhẹ nhàng nhếch lên, làm cho đôi mắt đào hoa càng thêm quyến rũ.

Quý Huyền Tinh thay váy, nhìn chính mình trong gương, coi như hài lòng.

Chiếc váy công chúa hở vai bầu trời đầy sao màu xanh hồ, phác thảo vòng eo mảnh khảnh của cô một cách hoàn hảo, làn váy chấm đất đung đưa theo từng cử động của cô, mặt trên được đính những viên đá lấp lánh ánh sáng.

Quý Huyền Tinh khẽ thổi mái tóc buông xuống tự nhiên, chớp mắt nhìn vào gương, không nhịn được xoay một vòng.

Giống như một nàng công chúa bị mất tích của Disney.

Quý Huyền Tinh còn chưa kịp thay giày, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Cô sửa sang lại tóc, đột nhiên có chút lo lắng. Cô hít một hơi thật sâu nhìn vào bản thân trong gương sau đó chạy đến cửa ra vào.

Sau khi cánh cửa mở ra, Quý Huyền Tinh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng đè nén sự khẩn trương cùng kích động trong lòng, chớp chớp mắt cười nói với anh: “Đợi một chút, em sẽ thay giày.”

Trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng trên thực tế, trái tim cô đã sớm xao động như nước sôi, lén quan sát biểu hiện của Chung Dập.

Trông cô có đẹp không?

Nó có đẹp không?

Trái tim đang đập nhanh điên cuồng sao?

Tình hình thế nào, biểu cảm của anh là gì?



Anh cau mày là có ý gì a?

“Không lạnh sao?”

Giọng điệu điềm đạm của Chung Dập giống như một chậu nước lạnh, hắt vào trái tim đang sôi trào của cô, trong lòng lập tức ỉu xìu.

Quý Huyền Tinh nhìn anh, sâu kín nói: Nếu câu tiếp theo của anh giống như bố em, bắt em mặc quần mùa thu thì bây giờ anh có thể đi rồi.

“...............”

Ah ah ah ah ah, ah tức giận ah!

Cô ăn mặc cẩn thận trong nửa ngày, đi lên hỏi cô có lạnh không, sao lại có thể giống với bố cô đến vậy chứ!

Cô muốn quyến rũ và nắm chắc được một người bạn trai trong lòng bàn tay, không phải là một người cha!

Quý Huyền Tinh tức giận mang giày, một chút cũng không muốn để ý tới anh.

Cô thường không mang giày cao gót, lần này cũng chỉ mua một đôi gót nhỏ năm cm. Làn váy hơi lớn, cô xách váy bằng tay, vì phải cúi xuống mang giày nên làn váy được gạt sang một bên, đôi chân thon dài trắng nõn của cô trong nháy mắt lộ ra, dưới sự phản chiếu của chiếc váy màu xanh hồ, làn da trắng sứ bỗng nhiên phát sáng, giống như một điệu nhảy di chuyển tinh thần. Mắt cá chân mảnh khảnh, đường nét mượt mà, được bao bọc bởi những dải mỏng màu bạc trên giày, tràn ngập một cảm giác kiêng khem thánh thiện; Với chuyển động nhỏ của eo, các đường cong bên hông được kéo dài tự nhiên, vòng eo mềm mại không tới một nắm tay.

Tư thế này có tác động tuyệt đối đến bất kỳ người đàn ông nào, nhưng cô không hề phát hiện ra.

Ánh mắt Chung Dập hơi trầm xuống, nhàn nhạt dời tầm mắt.

Anh cầm lấy áo khoác bên cạnh, khoác lên người Quý Huyền Tinh, che lại xương cánh bướm mảnh khảnh xinh đẹp sau lưng cô, khàn giọng nói: “Đi thôi.”



Nói xong, liền dẫn đầu bước ra khỏi cửa.

Quý Huyền Tinh nhìn bóng lưng lãnh đạm của anh, liếc mắt một cái, lần đầu tiên đồng ý với lời nói của Nguyễn Vi Vi —— anh thật sự bị mù.

-

Khi bọn họ đến nơi, Trịnh Minh Khải đích thân ra ngoài nghênh đón. Bữa tiệc này, chủ yếu là để kéo tài nguyên cho bạn gái nhỏ của anh ta.

Bạn gái nhỏ của anh ta học hành không được nên cứ nhàn rỗi như vậy, nhưng dù sao nhà họ Trịnh cũng không thiếu tiền của nên anh ta liền đầu tư một thẩm mỹ viện cho cô ấy.

Những người xung quanh họ, từ quý cô cho đến quý bà không ai là không thích đến thẩm mỹ viện. Hôm nay anh ta tổ chức buổi tiệc này là muốn chào hỏi, mọi người ít nhiều cũng sẽ cảm kích mà mang theo người quen đến.

Một hai lần đi đến thẩm mỹ viện thì sẽ khiến nó trở nên phổ biến.

Nhưng Chung Dập có thể đến là chuyện anh ta thực sự không nghĩ tới.

Hai người cùng nhau mặc tã mà lớn lên, nhưng Chung Dập là một người đàn ông khác với bọn họ. Trong khi bọn họ dốc lòng làm một phú nhị đại tiêu chuẩn, ăn uống chơi bời, gây chuyện khắp nơi thì Chung Dập người ta lại đang học tập chăm chỉ mỗi ngày.

Cũng không phải là nói anh nặng nề rập khuôn, kỳ thật chuyện xấu cũng làm không ít, nhưng nếu được chấm điểm thì anh vẫn là người đàn hoàng. Giáo viên liền mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí còn nghiêm túc nói: “Áp lực học tập rất lớn, thả lỏng một chút cũng không có gì, lần sau nhớ chú ý là được.”

Thật là chất tiệt!

Sau khi lên trung học, người đàn ông này đi du học ở Mỹ nên cũng không liên lạc nhiều với bọn họ. Thật vất vả mới trở về, lại đi đến Lâm Thành hai năm. Chờ đến khi trở lại Giang Thành, anh ta đã có thể cảm nhận rõ ràng trên người Chung Dập có thêm một cỗ trầm ổn cùng đảm đương mà đám người bọn họ không có.

Trở thành người càng ngày càng khiêm tốn ôn hòa, kỳ thật chính là lãnh đạm từ trong xương cốt, đối với ai cũng như vậy, nhìn không ra trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Gọi anh đi chơi cùng thì cũng luôn luôn nhàn nhạt cười nói là bận rộn. Nhưng đám người bọn họ theo bản năng vẫn sẵn sàng gần gũi với anh.