Chương 20

“……” Chung Dập hơi nhíu mày lại nhìn cô: “Mua vua gì vậy?”

Quy tắc thi đấu sao?

Quý Huyền Tinh ho nhẹ một tiếng, nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc nhưng có chút hổ thẹn.

A a a a a a a a Quý Huyền Tinh, mày nghiêm túc một chút đi!

Cô nhấp một ngụm trà, che giấu nói: “Không có việc gì.”

Chung Dập có chút bất đắc dĩ nhìn cô, theo bản năng vươn tay ra, muốn búng búng cái trán của cô. Nhưng cuối cùng lại chuyển phương hướng, cầm lấy ly cà phê ở một bên, giọng nói khàn khàn: “Tập trung một chút đi.”

“Vâng.” Quý Huyền Tinh đáp lời, khóe miệng lại nhịn không được giơ lên, ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười không thể che giấu được.

Lúc ấy cô cảm thấy mình và Chung Dập sẽ mãi mãi tốt đẹp như vậy, chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến được hạnh phúc.

Sau khi hai người kết thúc, Chung Dập xem thời gian thì cảm thấy cũng không sai biệt lắm, liền dẫn cô đi ăn cơm.

“Muốn ăn cái gì?” Chung Dập một bên hỏi, một bên dùng tay chặn cánh cửa một cách tự nhiên, để cho cô đi ra ngoài trước.

Đôi mắt của Quý Huyền Tinh chớp chớp, nói: “Đây là địa bàn của anh, anh tương đối quen thuộc, có đề cử nào không?”



Cô bỗng nhiên cảm thấy sự hiểu biết của mình đối với anh giống như có hơi ít, tuy rằng số lần hai người đi ăn cùng nhau không phải ít nhưng dường như lần nào cũng là Chung Dập chiều theo ý cô.

Cô nghĩ mình cần hiểu anh nhiều hơn, dù sao thì……

Là bạn gái tương lai sao? Trước tiên cần phải hiểu rõ đối phương cho thật tốt.

Hai người song song đi xuyên qua phòng thư ký, cùng nhau vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của đám người phía sau.

Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, mọi người rốt cuộc cũng không kiềm chế được, buông đóng văn kiện trong tay, tắt những tab không cần thiết, mở giao diện chat rồi bắt đầu thảo luận một cách cuồng nhiệt.

“Vừa rồi động tác chặn cửa cũng thật quá tự nhiên! Chung tổng thật sự là một người dịu dàng trước sau như một a!”

“Khí chất của hai người rất hợp nhau, đứng chung một chỗ thật đẹp mắt, mẹ nó, tôi ngay cả tên con của họ là gì cũng đã nghĩ ra rồi!”

“Đúng vậy, đối thoại cũng thật ngọt ngào, tại sao khi tôi nghe câu ‘ địa bàn của anh’ thì liền cảm thấy có chút gì đó kiêu ngạo không thể giải thích được?”

Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn khi bàn luận về tin tức bát quái của ông chủ, bản chất của con người chính là buôn chuyện, có thể khiến cho người ta quên đi nổi thống khổ của việc làm công, áp lực của công việc.

Mà chỉ có một người đang rũ đầu ở bên bàn làm việc của mình, hai mắt nhìn màn hình máy tính một cách vô hồn, chờ đợi thông báo đuổi việc của HR.

Vui sướиɠ đều là của người khác, sẽ không ai biết được cô ta sắp trở thành kẻ lang thang thất nghiệp thì có bao nhiêu thống khổ.

-



Tập đoàn Hoa Dật tọa lạc tại khu thương mại CBD, được bao quanh bởi các trung tâm mua sắm. Chung Dập suy nghĩ một lúc rồi đưa cô đi đến một nhà hàng Teppanyaki kiểu Pháp.

Đầu bếp phục vụ bọn họ là một ông chú người pháp, trông giống như ông già Noel và vô cùng dí dỏm, hài hước. Các món ăn cũng rất tinh xảo, thường ngày Quý Huyền Tinh ăn rất chậm, vì vậy món này còn chưa ăn xong thì món tiếp theo đã làm xong, đặt trước mặt của cô.

Cô có chút sốt ruột, sợ để nguội sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị nên vùi đầu cố gắng ăn.

Chung Dập vẫn không ăn uống gì, chỉ uống ly nước chanh ở trước mặt. Anh hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt mang theo một nụ cười nhạt dịu dàng.

Sau đó anh quay đầu lại cười xin lỗi người đầu bếp, khi mở miệng thì nói ra một câu tiếng pháp rất chuẩn chỉnh: “S"il vous plat ralentir, mes enfants mangent lentement.” (Xin chậm một chút, người bạn nhỏ của tôi ăn rất chậm.)

Quý Huyền Tinh ngẩn người: “Anh vừa mới nói cái gì vậy? Anh học tiếng Pháp khi nào vậy?”

“Nói người bạn nhỏ của anh miệng nhỏ, ăn cái gì cũng chậm.”

Ba từ người bạn nhỏ này không biết tại sao lại chọc tới Quý Huyền Tinh, giống như mang theo vẻ cưng chiều và sủng nịnh đối với một đứa trẻ, nhưng cũng có một chút hương vị rất khó tả. Trong lòng cô vui vẻ, tuy rằng ngoài miệng không cười nhưng đôi mắt sáng ngời đều trần ngập vui sướиɠ.

Một tay của Chung Dập đặt ở bên thành ghế, một tay cầm cốc nước trên bàn, lại mở miệng, khi nói thì mang một chút âm thanh giọng mũi: “Khi đi du học có gặp một người bạn cùng phòng người Pháp, học được vài ba câu.”

Ánh mắt của anh vẫn luôn ôn đạm yên lặng, thật giống như cái gì cũng không làm, chỉ là ngồi ở chỗ này, khiến người ta cảm thấy có một loại cao hứng lười biếng.

Quý Huyền Tinh cũng có thể cảm nhận được, vừa rồi anh nói chuyện lưu loát như vậy, không đơn giản chỉ là học được vài ba câu.