Chương 19

Mặc dù mục đích tham gia cuộc thi là ích kỷ, nhưng cô là loại người quyết định làm gì thì sẽ nghiêm túc và thực sự làm tốt.

Lúc đầu, cô chỉ thăm dò liên lạc, sau đó tìm hiểu các quy tắc thì cô cảm thấy rất vui. Trong phòng ngoại trừ âm thanh của tài liệu được lật qua lật lại thì chính là âm thanh gõ máy tính.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong chốc lát hơn hai giờ đã trôi qua.

Chung Dập đã hoàn thiện lại các chi tiết của dự án M&T về những vấn đề gặp phải trong cuộc họp vừa qua, cuối cùng cũng thả lỏng được phần lưng căng thẳng của mình.

Anh uống một ngụm nước, nghiêng đầu nhìn, không ngờ cô bé lại vẫn ngồi bất động.

Anh ấn đường dây liên lạc nội bộ, gọi một ít đồ uống rồi từ từ bước tới.

Quý Huyền Tinh rũ mí mắt xuống, lông mày nhíu lại giống như gặp phải phiền toái.

Biểu cảm của cô rất nghiêm túc, mái tóc dài dày xõa xuống, hơi che khuất một nửa khuôn mặt.

Nào có chuyện đến tìm anh trợ giúp mà hai tiếng liền không nói với anh dù chỉ một câu.

Ngoan ngoãn như thế làm cho anh có hơi không quen.

Chung Dập cảm thấy bản thân trợ giúp từ bên ngoài như thế này sẽ phải làm gì đó, nếu không thì không phải rồi.

Anh đến gần, hơi cúi xuống nhìn về phía màn hình.

Vừa nhìn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đứa nhỏ này có chút thông minh biết chia đôi khối lượng để giảm phí vận chuyển, nhưng cứ như vậy chỉ một hai cái.

Các đơn vị sản phẩm không dễ dàng phối hợp, khó trách nhìn qua có vẻ buồn như thế.

Anh chỉ muốn mở miệng, đột nhiên, có một hương thơm không thể nói truyền vào chóp mũi của anh, sạch sẽ ngọt ngào, hơi thở độc nhất vô nhị.

Cổ họng của anh hơi thắt lại, theo bản năng muốn lùi lại. Mà lúc này Quý Huyền Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp đối mặt với ánh mắt của anh.



Tay Chung Dập chống lên lưng ghế, khoảng cách và tư thế như vậy khiến cô có ảo giác được ôm ấp, cảm thấy có một dòng điện nho nhỏ chạy dọc lưng khiến cô bất giác ngồi thẳng người.

Khuôn mặt của cô bắt đầu nóng lên, cắn nhẹ môi nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười.

Mà Chung Dập khẽ giật mình, mới phát hiện tư thế hiện tại có chút không ổn. Vốn là không có gì, nhưng vừa rồi anh bỗng nhiên trốn tránh như vậy lại hình như thật sự có.

Không khí có chút yên tĩnh, dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ lên men.

Anh có chút buồn cười xoa mũi, sao lại có chút khó chịu với đứa nhỏ này chứ, anh vừa định mở miệng, đột nhiên “Đinh ——” một tiếng.

Tiếng va chạm giữa các đồ sứ truyền đến trong văn phòng yên tĩnh, phá vỡ sự lên men im lặng, một sự yên lặng khác bỗng dâng lên.

Không khí ngập sự ngưng tụ mới.

“Cái đó.....Thực xin lỗi.”

Hai người cùng lúc nhìn qua, liền thấy người cầm khay mang vẻ mặt “Tôi cái gì cũng không thấy” nhìn bọn họ, giống như bản thân rất nhỏ bé.

Tất cả đều là xấu hổ và căng thẳng.

Quý Huyền Tinh vốn có chút nóng mặt, trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, ngay cả vành tai cũng nóng lên.

Chung Dập thong dong đứng thẳng dậy, hơi hơi nâng cằm, nhẹ nhàng nói: “Đặt xuống đi.”

Tần Tư Nguyệt chạy ra như được đại xá, khẽ ấn vào trái tim nhỏ bé bị kinh hách.

Chúa ơi, cô ta vừa làm gì vậy?

Cô ta quấy rầy sếp hôn người yêu a!!!!

Chị Khả Khả nói đúng, bản thân thật sự không xứng với chủ ý của Chung tổng, bên cạnh có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, sao còn có thể coi trọng người khác.

À.



Có phải bây giờ cô ta đã có thể viết thư từ chức trực tiếp, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi?

“Tần Tư Nguyệt, đứng đây nghĩ gì đấy? Đã đưa đồ vào chưa?”

Tần Tư Nguyệt cả người có chút phiêu phiêu, ấp úng nói: “Đang nghĩ muốn viết thư từ chức.”

Lý Hạng Minh nhíu mày nhìn cô ta, vừa định nói chuyện, Tần Tư Nguyệt bỗng nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy mình vẫn có thể được cứu, đứng đắn nói: “Lý hạng Minh, tôi đề nghị anh không nên đi vào lúc này.”

“?”

Trong văn phòng, Chung Dập không dấu vết nhìn đứa trẻ bên cạnh, thấy người kia khẽ rũ mí mắt ngồi ở đó, dường như còn có chút sững sờ.

Anh đã rất tự nhiên bỏ qua sự bối rối vừa nảy, lấy khay đặt trên bàn, âm thanh bình thường nhẹ nhàng: “Dùng trà chiều một chút.”

“Trà?”

“Ừm.”

Bàn tay cầm nĩa bánh ngọt của Quý Huyền Tinh hơi run rẩy.

Con ngươi Chung Dập không khỏi trầm xuống, chỉ cho rằng cô còn đang ngượng ngùng. Cũng đột nhiên nhận ra rằng cô đã lớn, sau này cũng nên chú ý một chút.

Anh một lần nữa chuyển chủ đề: “Có thể vận dụng kiến thức trong sách giáo khoa một cách hợp lý ổn định, cũng là có chút đầu óc, nhưng suy nghĩ về mọi thứ vẫn không phải là rất toàn diện, em có thể thử phối hợp từng cách báo giá khác nhau.”

Chỉ có quỷ mới biết bây giờ Quý Huyền Tinh quả thực đang kích động nghĩ a a a kêu to, vừa rồi thiếu chút nữa liền ôm được anh. Trong thực tế, Vạn Lý Trường Thành dường như cũng không khó lắm, lúc này trong đầu đầy “Về với mèo con của ngươi đi, ta muốn trở thành nữ nhân của vua.”

“Cái gì gọi là tiền có thể mua được vua?” Lúc này vừa nghe, cô ngẩng mạnh con ngươi lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Chung Dập.

Mua đi! Bao nhiêu tiền cũng ok!

Lấy ra tất cả đi, có phá sản cô cũng muốn mua!