Chương 62: vụ sơn Ngao Hắc

"Chính vì liên quan đến Ma Hoàng, chính đạo lại càng phải đi để tiêu diệt tận gốc mầm mống tai hoại, hơn nữa nghe nói, 2000 năm trước Ma Hoàng có thể nổi danh chính là nhờ có trong tay 1 cuốn Thánh Thư trong truyền thuyết. Mà Thánh Thư lại là vật của chính đạo không hề liên quan đến Ma Hoàng kia..."

"Được rồi, tại hạ sẽ mở lời với Lý thành chủ giúp vương gia, nhưng được hay không cũng mong Vương gia không trách tội..."

"Hahaha, không trách, không trách..."

Nghe cuộc nói chuyện giữa Triệu Thành và Thiết Mục, Khôi Vũ có chút giật mình, vị Ma Hoàng trong miệng của Triệu Thành có khi lại mà Ma Hoàng cùng thời với Lão Hàn và vụ sơn Ngao Hắc cũng rất có thể là nơi hạ lạc của của hắn hoặc nơi ở trước đây của hắn. Đồng thời có thể thấy được Triệu Thành dã tâm không nhỏ, mặc dù đã bị phong làm vương gia nhưng vẫn không từ bỏ, cuộc chiến vương quyền vẫn chưa kết thúc, thái tử nhất định sẽ không bỏ qua vụ sơn Ngao Hắc lần này.

Nghĩ đến đây, Khôi Vũ liền nhanh chân đi tìm Lão Hàn, sau khi tiêu diệt Ma Binh tên này cũng không rời đi mà ở lì trong phòng nói là tập trung dưỡng thương, cho nên hai cứ cách 3 ngày Khôi Vũ lại sử dụng trị thương 1 lần, lão Hàn cũng có nói, chắc chỉ cần thêm chục lần nữa là sẽ trở lại trạng thái đỉnh phong.

"Vụ sơn Ngao Hắc? Ta nhớ trước đây nơi tên này ở gọi là Thánh Ma điện, nhưng cũng có thể sau khi bị trọng thương bỏ chạy đã bị các thế lực phá hủy, thời gian đã trôi qua quá lâu, cũng không chắc đó có phải là cùng 1 vị trí hay không nhưng nếu lời đồn là thật vậy thì trừ tên đó ra, sẽ không kẻ nào dám xưng Ma Hoàng đâu?"

"Vậy có đi không?"

"Đi, tất nhiên là phải đi, ta đã thông tri cho Lý Tướng đồng ý với tên vương gia kia. Nơi này linh khí mỏng manh đến đáng thương, khả năng các thế lực lớn đó vẫn chưa phát hiện ra tình hình ở vụ sơn Ngao Hắc kia, cơ hội vẫn còn. Có Lý Tướng đi cùng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn..."

"Á...lão Hàn, anh không đi sao?"

"Không! lần này ta có chút việc không thể đi cùng em, nhưng ta sẽ phái thêm người đi để bảo vệ em, yên tâm đi, nhất định em sẽ lấy được Thánh Thư.!"- Lão Hàn mỉm cười xoa đầu Khôi Vũ.

"Khoan đã, chuyện Thánh Thư em nhớ là chưa từng nói ra, tại sao anh lại biết, hơn nữa, nghe giọng điệu giống như chắc chắn em sẽ lấy được nó vậy!"

"Ái chà, cũng không phải là rất ngu ngốc đâu nhỉ?"

"Mau nói, đừng có vòng vo nữa đồ tồi!"

"Được rồi, bình tĩnh nào! Thánh Thư có tất cả 9 quyển, là 1 vị đại năng của Thánh Đạo tông cùng thời với vị Ma Tổ kia sáng tạo ra. Nghe đồn người này sau khi đột phá tiến về tiên giới, trong vô thức ngộ đạo đã tạo ra 9 quyển Thánh Thư, nhưng sau khi đột phá, đại lục này đã không còn chấp nhận vị đại năng đó nữa, cho nên sau khi tạo ra Thánh Thư đã không kịp truyền lại cho Thánh Đạo tông mà phân tán đi khắp nơi trong đại lục này!"

"Vậy vì sao anh biết em sẽ lấy được nó!"

"Tương truyền, vị đại năng của Thánh Đạo tông kia chính là tộc nhân của Tiên tộc, mà em cũng có huyết mạch của Tiên Tộc, lẽ nào em không tự tin vào bản thân mình sao!"

"Vậy Thánh Thư đó có tác dụng gì?"

"Không rõ ràng! Nghe nói nó có rất nhiều công dụng, có thể trợ giúp người ta vượt cấp chiến đấu, cũng có thể bảo vệ bản thân nhưng cũng có thể hồi sinh người đã chết!"

"Hồ...hồi...sinh!"

"Sao, em muốn hồi sinh ai!"

"Không có gì, chỉ là quá bất ngờ thôi!"

"Không lẽ em không muốn hồi sinh cha mình!"

"À thì, tất nhiên là có, nhưng nếu anh muốn, em sẽ đưa cho anh!"

"Không uổng công ta chăm bẵm em từng ngày, rất tốt, để ta thưởng cho em mấy cái, tắt đèn đi nào..."

Khi bị hỏi như thế, Khôi Vũ có chút ngây người, nhưng cũng không thể để lộ ra bí mật bản thân là người xuyên không từ thế giới khác đến, chuyện này rất phi lý, dù là ai cũng không nên kể, kể cũng không ai tin, nói ra nghi vấn lại càng thêm nghi vấn, tốt nhất là giũ bí mật.

Ngay hôm sau, Khôi Vũ, Lý Tướng, Triệu Đại cùng 2 thủ hạ lên đường tiến về vụ sơn Ngao Hắc.

"Lần này có chút nguy hiểm, mọi người nên cố gắng chăm chỉ tu luyện hi vọng khi ta trở về, Thiết Đoàn đã có cao thủ Phụ Đằng cảnh!"

"Đại ca, nhất định phải bảo trọng!"- Nhóc Thương Vũ sụt sùi nói

"Khôi Sư, lên đường bình an!!!"

Bên phía Triệu Đại, không có ai nghi ngờ 1 đan sư trị thương như Khôi Vũ xuất hiện, dù sao thì trong thời khắc sinh tử, có khi bản thân lại phải dựa vào người ta. Hơn nữa, Khôi Vũ không phải quá yếu, Triệu Thành cũng không mạnh hơn Khôi Vũ là mấy, cũng chỉ đạt đến Tướng Tứ tầng 3 mà thôi. Còn Khôi Vũ thì vẫn giậm chân ở Tướng Tứ cảnh tầng 1.

Đám người Thiết Mục đã đột phá từ lâu rồi, cao nhất là Thiết Mục, hiện đã ngang bằng cảnh giới với Triệu Thành, Khôi Vũ là chậm nhất, vẫn chưa có đột phá, đã hỏi qua hệ thống, nhưng hệ thống cũng không rõ, có thể vấn đề nằm ở huyết mạch tiên tộc cũng nên...

Vụ sơn Ngao Hắc cách Quán Thủ thành khá xa, nếu như với tốc độ của 1 Tướng Tứ cảnh bình thường vậy thì ít nhất cũng phải 2 3 tháng mới đến nơi. Nhưng có 2 Phụ Đằng cao thủ ở đây, mọi chuyện khá là dễ, bởi vì bước vào Phụ Đằng cảnh đã có thể phi hành, tốc độ so với việc chạy trên mặt đất sẽ nhanh hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Khôi Vũ lần này lại chơi lớn, lấy ra hẳn pháp bảo phi hành Huyền cấp thượng phẩm mà lão Hàn cho từ lần trước để đi. Mặc dù hơi tốn nguyên tinh nhưng tốc độ lại có thể so sánh với cường giả Ngưng Nguyên cảnh.

Việc 1 tiểu thế lực nhỏ lại có pháp bảo phi hành cấp cao như vậy thật khiến hoàng tộc như Triệu Thành có chút nghi ngờ nhân sinh. Tất nhiên, Khôi Vũ cũng không sợ Triệu Thành nổi lòng tham, có 1 Ngưng Nguyên cường giả đi ở bên cạnh, tất nhiên sẽ không phải sợ. Hơn nữa, Khôi Vũ lại không công khai mối quan hệ với Lý Tướng, cho nên cũng có thể Triệu Đại sẽ nổi lòng tham cũng không biết chừng...

Nửa tháng sau,

Cuối cùng thì cũng đã đến nơi, đây cũng đã là tốc độ cực hạn có thể đi, tất nhiên là tiết kiệm được không ít thời gian. Thời gian nửa tháng cũng coi như là Khôi Vũ đã làm quen được không ít với 3 người Triệu Thành, ngoài Triệu Thành chính là 1 vị tộc lão bên nhà ngoại tên Sử Tiết, thực lực đã đạt đến Phụ Đằng tầng 2, người còn lại chính là hộ vệ thân tín của Triệu Đại tên Dã Tuyến, cũng là Tướng Tứ cảnh tầng 7 mà lần trước đã nhắc đến.

Vị tộc lão Sử Tiết kia có chút ít nói nhưng đứng trước 1 đan sư trẻ tuổi có tiềm năng như Khôi Vũ thì lão cũng không ngại nói thêm mấy câu đâu. Trái ngược với Sử Tiết, hộ vệ bên cạnh Triệu Đại tính cách lại khá giống với Đại Vũ, cũng là 1 người lăn xả, dễ nói chuyện. Cho nên trong suốt cuộc hành trình, cả 5 người cũng không tính là yên tĩnh mà nhiều hơn 1 chút gọi là thư giãn. Duy chỉ có Triệu Thành lại tập trung tu luyện không màng thế sự. Có thể nói, người này đang tranh thủ từng phút từng giây, mong muốn vượt qua người đại ca kia của mình.

"Vương gia, đã hỏi thăm tình hình của nơi này, mặc dù chúng không phải là đến sớm nhất nhưng cũng không có mấy người đã tiến vào, nghe nói vào chưa tới 1 canh giờ liền bỏ chạy hơn nữa lại chỉ có số ít người mới thoát thân ra được. Tất nhiên, những người mới tiến vào thì cũng chỉ đa số là Kim Đan cảnh trở xuống cho nên vương gia có thể yên tâm..."- Dã Tuyến bẩm báo.

"Tốt, vậy nhanh chóng tiến vào để tránh cho người khác chiếm mất tiên cơ..."- Triệu Thành giật đầu nhanh chóng tiến vè phía lối vào vụ sơn Ngao Hắc.

"Mọi người hãy uống thứ này vào trước, nó là Tị Độc đan, không tránh được bách độc nhưng những loại độc cùng chướng khí bình thường sẽ không thể gây hại đến cơ thể..."

- Khôi Vũ đưa cho mỗi người 1 viên đan dược rồi nói.

Khôi Vũ tất nhiên sẽ không cần uống Tị Độc đan này, với huyết mạch Tiên tộc trong người, những loại độc này chẳng có tác dụng gì. Nhưng không thấy Khôi Vũ cùng uống, Sử Tiết lại có chút lưỡng lự, ngay cả Dã Tuyến cũng không dám manh động mà chờ đợi Triệu Thành sẽ phản ứng như thế nào. Dù sao thì cũng không thể ngay lập tức nuốt vào, cũng nên có tâm đề phòng người bên cạnh, huống hồ là mới gặp được có nửa tháng.

"Tốt, bổn vương tin tưởng Khôi đan sư sẽ không hại mình, huống hồ Lý thành chủ cũng đã nuốt, nếu bổn vương còn giữ lại, e là 2 bên sẽ không thể hợp tác lâu dài được rồi!"

"Vậy thì đa tạ sự tin tưởng của vương gia..."

Triệu Thành có lẽ cũng có phần phòng bị Khôi Vũ nhưng phần nhiều là đang đánh cược tính mạng của bản thân, dù sao thì hiện tại tình trạng của hắn cũng không mấy khả quan, được phụ hoàng ban cho 1 vạn quân nhưng lại cho Triệu Đức của hắn tới 5 vạn quân, lại cấp cho 1 cao thủ Phụ Đằng cảnh để củng cố địa vị. Còn vương gia như hắn thì chỉ có 1 vạn quân mà thôi, không co cao thủ phò tá, nếu không mạo hiểm vậy thì thà bị người ta độc chết đi cho rồi..

Thấy Triệu Thành nuốt Tị Độc đan do Khôi Vũ đưa, thì Tiết Vũ cùng Dã Tuyến cũng ngay lập tức nuốt theo, không dùng thì thôi, đã dùng rồi thì tuyệt không hối hận.

Quả thật, vụ sơn Ngao Hắc này có chút kỳ lại, đột nhiên lại có 1 con đường tiến vào bên trong mà không gặp phải chút nguy hiểm này, chắc chắn là có thứ gì đó điều khiển nhằm thu hút võ giả nhân loại tiến vào, rất có khả năng là 1 thứ chuyên ăn thịt nhân loại đã mở ra 1 con đường( cô gái mở đường).

Bên trong nơi này không hề có 1 dấu hiệu nào của sự sống, có cây hoa lá chim chóc đều không có, mặt đất cằn cỗi trơ trọi, những thứ có thể nhìn được chỉ là vài cái gốc cây khô cùng vô số những bộ xương trắng, nơi này không có quỷ mới là lạ.

"Là ai, ra mau! Không thì đừng trách!"- Tiết Sử quay về đằng sau hét lớn.

"Các vị, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!!!"

Dứt lời, khoảng 10 thân ảnh đồng thời xuất hiện, hơn nữa tất cả đều là nữ tử, toàn thân được bao phủ bởi 1 bộ y phục màu trắng tinh khôi, tất cả đều toát lên vẻ đẹp thanh nhã thánh thiện, nam nhân nào nhìn thấy cũng phải động lòng. Hơn nữa, đám nữ nhân này nhìn có vẻ như không ác ý, chỉ đơn thuần là vô tình đυ.ng phải.

"Mong các vị không hiểu lầm, chúng ta là người của Thanh Y tông, vốn là đồng đạo chính phái, mong các vị bỏ qua cho..."- 1 nữ tử đi đầu lên tiếng nói.

"Thì ra là người của Thanh Y tông, nghe danh đã lâu, tại hạ là người của Duệ Kim hoàng triều, thất lễ rồi!"- Triệu Thành lên tiếng đáp lại.

"Không có gì, vốn lỗi lầm là chúng ta, cáo từ rồi!"

"Đợi đã, tình huống nơi này có chút nguy hiểm, nếu như các vị không chê liền có thể cùng đi, trên đường còn có thể chiếu cố lẫn nhau!"- Triệu Thành lên tiếng ngăn cản.

"Chuyện này...vậy thì đa tạ, mong được chiếu cố..."- Nữ tử đi đầu kia có lưỡng lự nhìn sang 1 lão thái thái bên cạnh rồi mới đồng ý.

Trên đường đi Triệu Thành cũng coi như là có chút mến mộ người của Thanh Y tông, bắt đầu nhao nhao hỏi han đủ kiểu mới biết được nữ tử đi đầu kia tên là Trúc Linh. Chưởng môn sau khi phát hiện ra dị tượng mà vụ sơn Ngao Hắc gây ra liền phái Trúc Linh tiến vào dò thám coi như là rèn luyện. Thực lực của Trúc Linh nữ tử này cũng không yếu, Tướng Tứ tầng 2, mạnh hơn Khôi Vũ 1 chút.

Mà vị lão thái thái đi bên cạnh Trúc Linh cũng không hề yếu, thông qua hệ thống, Khôi Vũ liền biết được lão bà này lại đạt đến Phụ Đằng tầng 5, còn mạnh hơn tộc lão Tiết Sử của Triệu Thành 3 tiểu cảnh giới. Như vậy mà suy ra, Thanh Y tông này cũng không phải dạng vừa. Có Phụ Đằng cao thủ trấn tông, mặc dù chỉ toàn là nữ tử nhưng chắc chắn kẻ gây rối cũng không có nhiều.

Không bao lâu sau, đi được vài dặm liền có biến:

"Cẩn thận, có thứ gì đó đang đến!"- Triệu Thành lên tiếng trước tiên.

"Rốt cuộc là thứ gì sao lại có chút mơ hồ không rõ thực hư!"- Dã Tuyến nghi hoặc nói.

Thứ đang đến gần phát ra tiếng kêu rất ồn, kích thước rất nhỏ nhưng dường như số lượng lại rất lớn. Mặc dù đứng từ xa để cảm nhận nhưng cũng đủ để khiến người ta khϊếp run.