Chương 17: Kích Động, Có Chút Muốn Khóc

Sau khi Rolls-Royce dừng lại, cửa ghế lái liền bị đẩy ra, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi mặc tây trang màu đen đi xuống, nhìn giống như tài xế.

Đầu tiên là ông ấy vòng xuống đuôi xe nhìn vết lõm trên đó, sau đó vòng tới bên ngoài cửa ghế sau.

Người đàn ông khom lưng cưng kính với người ngồi ở ghế sau, nói: “Tổng giám đốc, tiểu thiếu gia, đuôi xe bị đập lõm…”

“Cứu mạng…” Ông ấy còn chưa nói hết lời thì sau lưng đã truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của Cố Nhược Tịch.

Ghế sau của chiếc Rolls-Royce sang trọng có một lớn một nhỏ đang ngồi, chính là Long Dập Dương và Tiểu Duệ Duệ.

Nghe thấy tiếng kêu cứu của Cố Nhược Tịch, hai người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Tiểu Duệ Duệ thấy rõ người ngoài xe là ai, nhóc cau mày, kinh ngạc nói: “Đây không phải là người mẫu của con sao?”

Ánh mắt sắc bén của Long Dập Dương cũng rơi vào khuôn mặt mang theo vẻ kinh hoảng của Cố Nhược Tịch đang chạy về phía này.

Mặc dù là buổi tối, ánh sáng không nhiều nhưng chỉ cần liếc mắt anh cũng có thể nhận ra là Cố Nhược Tịch.

Thấy cô bị mấy người đàn ông đuổi theo, ánh mắt của anh liền trầm xuống, giống như không có một chút do dự nào mà đẩy cửa xe xuống.

Người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa thấy thế thì nói: “Tổng giám đốc, ngoài trời sắp mưa rồi, ngài đừng đi ra. Để tôi đến xử lý là được rồi.”

Cố Nhược Tịch hốt hoảng chạy đến, giọng nói còn mang vẻ cầu khẩn: “Tôi bị người ta đuổi gϊếŧ, anh có thể cho tôi vào trong xe trốn một chút được không?”

Lúc nói lời này, ánh mắt cầu khẩn của cô theo bản năng nhìn về phía đôi chân thon dài của người đàn ông đang xuống xe kia.

Ánh mắt của cô nhìn từ đôi giày da có giá trị không nhỏ kia, dần dần lên trên.

Trước khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, trong đầu cô có một suy nghĩ chính là người đàn ông này thật cao, vóc người rất đẹp, rắn chắc, cường tráng hữu lực.

Sau khi nhìn rõ gương mặt tuấn mỹ kia, cô giống như bị sét đánh trúng, miệng nhỏ há hốc, trừng lớn mắt, một mặt khϊếp sợ đứng tại chỗ, có chút không dám tin tưởng nhìn kỹ người đàn ông.

Trời ơi, đây là tổng giám đốc của bọn họ à?

Cô bị hoa mắt rồi, hay là xuất hiện ảo giác?

Có lẽ là bởi vì sáng nay Long Dập Dương mới đến giúp cô nên lúc này thấy anh khiến trong lòng cô tràn đầy cảm giác an toàn.

Gặp được Long Dập Dương, đồng nghĩa với việc cô được cứu rồi. Không hiểu vì sao trong lòng cô lại có loại trực giác như vậy.

Cô có chút kích động, còn hơi muốn khóc.

Lúc đến gần Long Dập Dương, hốc mắt của cô đã đỏ lên mấy phần.

Long Dập Dương chăm chú nhìn cô, trái tim cứng rắn bị khuôn mặt hoảng sợ của cô làm cho mềm mại xuống, đáy lòng sinh ra mấy phần đau lòng và thương tiếc.

Tiểu Duệ Duệ cũng cuống xe, đôi mắt nhỏ xinh đẹp mang theo vài phần nghi ngờ nhìn về phía Cố Nhược Tịch, hỏi: “Làm sao cô lại ở chỗ này?”

Nghe tiếng, Cố Nhược Tịch thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía Long Dập Dương. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Duệ Duệ, thấy nhóc cũng ở đây thì cô cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Tôi..” Cô vừa mở miệng định nói thì mấy tên lưu manh ở phía sau đã đuổi gần đến.

Quang ca cầm đầu đám lưu manh nhìn chiếc xe Rolls-Royce có giá trị không nhỏ kia, sau đó lại nhìn về phía Long Dập Dương.

Mặc dù hắn không biết Long Dập Dương là ai, nhưng hắn cũng không phải không có mắt nhìn người.

Trên người Long Dập Dương mặc tây trang đắt tiền, khí tràng cường đại, bất phàm. Hắn vừa nhìn là đã biết đây là một nhân vật không đơn giản gì, không dễ trêu chọc.

Thế là hắn suy tư một chút, rồi lại nhìn về phía Long Dập Dương, vừa cười vừa nói xin lỗi: “Hắc hắc… Ngại quá, đây là vợ của tôi, tinh thần cô ấy có chút vấn đề. Trời vừa tối liền thích ra ngoài chạy loạn. Để tôi đưa cô ấy về.”