Chương 16: Làm Ơn, Nhất Định Phải Vào Trong

Cô cúi đầu nhìn quần và giày thể thao đã bị bẩn, nhíu lông mày thở dài một hơi.

Ài! Cố Nhược Tịch, nếu cuộc thi thiết kế mày có thể tiến vào top ba, mày có thể có tiền để tìm một chỗ ở tốt hơn cho mình.

Cô nghe nói lần này TE tổ chức cuộc thi thiết kế này, những người lọt vào top ba không những được công ty tuyển dụng mà còn có tiền thưởng. Top một được tận 5 vạn, top hai là 3 vạn, top ba được 1 vạn.

Cho nên bất kể là vì tiền thưởng hay vì cơ hội tiến vào phòng thiết kế của công ty, cô nhất định phải tiến vào top ba của cuộc thi.

Cố Nhược Tịch, cố lên.

Cô nắm chặt bàn tay, tự làm hành động cổ vũ cho chính mình. Lúc cô đang chuẩn bị tiếp tục đẩy con cừu nhỏ đi về phía trước thì đột nhiên xuất hiện hai luồng sáng chói.

Đó là ánh sáng từ đèn pin cường quang, cô theo bản năng dùng tay che bớt ánh sáng, nghiêng đầu, dư quang liếc nhìn năm sáu thân ảnh từ một phía đi ra.

Mấy người này tuổi không lớn lắm, nhưng mà nhìn cà lơ phất phơ, trên tay hai người trong đám đó còn cầm mã tấu sáng bóng. Nhìn tình hình này thì không phải là người tốt lành gì cả.

“Cô gái, sao giờ này cô mới về? Chúng tôi đợi cô mấy tiếng rồi.”

“Chờ tôi? Các người chờ tôi làm gì? Tôi không quen biết mấy người.” Lúc nói mấy lời này, cô theo bản năng lùi về phía sau mấy bước.

Tên cầm đầu đám lưu manh cười một cách lưu manh nói: “Cô không biết chúng tôi, nhưng biết Phương Lệ Lệ đúng không? Là cô ta mời chúng tôi đến giáo huấn tiện nhân cô đấy.”

Nghe vậy, Cố Nhược Tịch có chút chấn kinh. Cô không ngờ Phương Lệ Lệ còn quen biết lưu manh.

Cũng không ngờ sau khi cô ta bị đuổi khỏi công ty thì sẽ tìm lưu manh đến báo thù cô.

Người phụ nữ này sao giống keo da trâu, làm thế nào cũng không dứt ra được.

Cô thu hồi vẻ chấn kinh, ra vẻ không biết hỏi ngược lại: “Phương Lệ Lệ cái gì? Tôi không quen biết, các ngươi nhận nhầm người rồi.”

Lúc nói lời này, trong lòng cô cảm thấy hoảng sợ nên càng lùi về phía sau nhanh hơn.

“Nhận nhầm người?” Tên cầm đầu cười cười, nói: “Cố tiểu thư, hình của cô chúng tôi đều đã thấy, cô có hóa thành tro chúng tôi cũng có thể nhận ra. Nhận tiền của người ta thì phải trừ tai họa cho người ta, Cố tiểu thư, xin lỗi. Các anh em, lên cho tao.”

“Quang ca, cô gái này xinh đẹp như vậy, chém chết thật đáng tiếc. Nếu không thì chúng ta tiền da^ʍ hậu sát đi.”

Tên cầm đầu nghe vậy, hai mắt sáng lên, nở một nụ cười đê hèn nói: “Được.”

Cố Nhược Tịch bị dọa đến biến sắc, cô bỏ lại con cừu nhỏ, quay người chạy về phía đầu ngõ.

“Quang ca, cô ta chạy.”

“Đuổi theo cho tôi, nhất định phải bắt lấy cô ta.”

……

Nghe thấy âm thanh của mấy tên côn đồ ở phía sau, Cố Nhược Tịch không có thời gian quan tâm đến vũng bùn ở dưới chân, liều mạng chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Bên ngoài là đường lớn, cô cố gắng chạy một mạch về phía công ty.

Mấy tên lưu manh vẫn luôn đuổi theo phía sau, “Đứng lại… Đứng lại…”

Bởi vì là buổi tối, trên đường không có lấy một chiếc xe. Chạy một hồi, Cố Nhược Tịch bắt đầu hết hơi, chạy không nổi.

Lúc này, cô nhìn thấy ở phía xa có một chiếc xe vội vàng chạy tới.

Cô giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vô thức quơ tay hét lớn: “Cứu mạng, cứu mạng…”

Cô hô hai tiếng, chiếc xe kia cũng không vì lời kêu cứu của cô mà dừng lại.

Thấy thế, cô rất lo lắng, lập tức nảy sinh ra một ý. Cô nhặt một cục đá từ dưới đất lên, dùng sức ném về phía chiếc xe.

Cục đá trên không trung vẽ một đường cong thật dài, Cố Nhược Tịch thầm cầu nguyện: Làm ơn, nhất định vào bên trong, nhất định phải vào.

“Bốp…”

Chỉ nghe thấy một tiếng đập lớn, cục đá đập trúng đuôi chiếc xe Roll-Royce màu đen đắt tiền. Xoạt một tiếng, chiếc xe phanh gấp lại đầy tức giận.

Thấy thế, trong lòng Cố Nhược Tịch vui mừng, cô vội vàng chạy về phía chiếc xe Rolls-Royce.