Chương 7: Đi chung xe

"Mời cô Mạc!" Cao Kỳ mở cửa xe phía sau, cúi người lịch sự rất chuyên nghiệp. Sau khi cô ngồi yên vị trí mới đóng cửa vòng đến cửa ghế lái.

Trong xe rất tối, Mạc Dũ Kỳ chui vào nhưng không dám nhìn loạn, tay cô run rẩy nắm chặt mắt chớp chớp lo lắng.

"Cảm ơn...cảm ơn Tần tổng đã cho tôi đi nhờ xe." Giọng nói rõ ràng có chút run rẩy, Tần Thâm có thể nghe ra. Anh không nhìn cô, nhưng lại nhìn vào kính đằng trước, rõ ràng thấy đôi tay mềm mại đang nằm chặt qua ánh đèn đường lu mờ.

"Không có gì, chỉ là cô không cần căng thẳng như vậy!" Giọng nói của anh rất nhỏ, đúng lúc xe bắt đầu chạy. Cao Kỳ nghiêm túc như không nghe gì cả, rất an phận.

"Tôi không có!" Ngay lập tức Mạc Dũ Kỳ ngơ ngác đáp lại, ngay sau đó liền xấu hổ vì mình thất thố.

Cô đỏ bừng mặt cúi xuống, cũng may cô không nghe thấy tiếng cười nào cả. Cả chặng đường không khí trong xe rất kỳ quái, không ai nói một lời. Cao Kỳ cứ nghĩ ông chủ đã động tâm với cô gái này, nhưng xem ra chỉ là một chút động lòng nhân ái mà thôi, trợ lý Cao lại rầu rĩ.

Ngồi gần Tần Thâm cô không nghĩ được gì nhiều, rất khẩn trương. Sau 4 năm xa cách thì đây là lần thứ 2 cô gặp lại anh, là lần thứ 1 ở gần anh đến vậy. Dù rất căng thẳng, nhưng cô cực kỳ coi trọng khoảnh khắc này. Được gần anh như vậy có lẽ là lần cuối trong cuộc đời cô, trái tim trong ngực khẽ nhảy nhót vài cái.

Nhưng cô biết chừng mực, chủ xe yên lặng thì cô cũng phải yên lặng giữ phép lịch sự. Cô an phận không một động tĩnh, không dám nhìn anh, không biết anh đang như thế nào. Từ lúc gặp lại Mạc Dũ Kỳ chưa được nhìn ngắm thật kỹ khuôn mặt ấy, đêm nay có cơ hội nhưng cô thực sự không dám.

Mãi lúc đi ra đến đường về trung tâm thành phố, Cao Kỳ mới hỏi địa chỉ nhà Mạc Dũ Kỳ.

Cô không nhanh không chậm nói ra một địa chỉ, lúc này giọng điệu đã không còn run rẩy chứng tỏ người đã bình tĩnh lại.

Rốt cuộc sao lúc nãy cô gái này run vậy chứ, anh cũng đâu có tiếng xấu đâu. Tần Thâm ở công ty cực kỳ được kính trọng, bởi vì phúc lợi anh dành cho nhân viên cực kỳ cao. Hơn nữa anh ít khi nổi cáu với nhân viên, tuy yêu cầu cao nhưng đãi ngộ tốt lương hậu hĩnh. Trong cuộc họp nếu như báo cáo không vừa ý, anh sẽ chỉ nhẹ nhàng yêu cầu sửa lại chứ không chửi bới.

Nhưng Tần Thâm không biết cái dáng vể thâm trầm ít nói của anh lại khiến người khác vừa nể vừa sợ. Dù anh nổi tiếng tốt với nhân viên, nhưng khí chất cùng tính cách này khiến những người bên ngoài vẫn run sợ mỗi khi thấy anh.

Tần Thâm thấy cô đã bình tĩnh, nhưng lúc này anh lại không bình tĩnh được. Mùi hương của thiếu nữ không rõ ràng khiến anh khó chịu. Rõ ràng có mùi nước hoa rất thơm, nhưng cũng phảng phất hương cơ thể nhè nhẹ quen thuộc. Tuy nhiên anh không muốn để ý, liền nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là nhắm mắt rồi hình ảnh Tống Giao lại hiện lên khiến anh cau mày tức giận. Không khí trong xe u ám thêm vài phần.

Cao Kỳ lái xe rất an toàn, một lúc sau mới đến căn nhà thuê nhỏ của Mạc Dũ Kỳ. Cô có chút luyến tiếc cảm ơn anh, sau đó liền thức thời mở cửa xuống xe. Mãi đến khi cô bước vào cổng, chiếc xe sang trọng mới rời đi.

Những người ngồi xe Tần Thâm đều là những người quan trọng, đây là phép lịch sự cùng tôn trọng của anh, Cao Kỳ mãi thành quen.

Lúc xe lăn bánh Cao Kỳ mới tò mò: "Sếp, cô Mạc cũng có chút nổi tiếng, không ngờ lại ở căn nhà nhỏ như vậy. Minh tinh bây giờ có xu hướng thích giản dị hay sao?"

Đáp lại anh là không gian yên lặng như dải ngân hà.