Chương 6: Hoá ra cô ấy tên Mạc Dũ Kỳ

"Từ chối tôi hoá ra để ý bánh lớn hơn, một nhân vật nhỏ như cô cũng dám mơ tưởng Tần tổng, từ chối tôi sao, đúng là rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt." Tiêu Lâm thấy cô nhìn theo bóng dáng kia liền tức giận nắm lấy tay cô, không định buông tha.

Mạc Dũ Kỳ hoảng sợ, lại không dám làm lớn chuyện vì khi đó chỉ có cô thiệt mà thôi. Đúng lúc này một bàn tay khẽ gạt tay Tiêu Lâm ra.

"Tiêu tổng, dù sao cũng là cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện. Ông không cần chấp nhặt để làm mất nhã hứng đêm nay, đêm nay tôi bồi rượu Tiêu tổng." Tả Chính Thần không ngờ lại lên tiếng xin tha cho cô. Mạc Dũ Kỳ cực kỳ biết ơn khẩn trương nhìn anh.

Tiêu Lâm cũng không phải ngu ngốc, vẫn nên nể mặt cây hái tiền Tả Chính Thần này chút.

Đúng lúc này Mộc Lam Kha quay lại, nghe thấy ảnh đế bênh vực Mạc Dũ Kỳ thì liền tức giận, bàn tay nắm chặt. Công sức dỗ dành nãy giờ của cô đều bị phá hoại, có chút không cam lòng.

Mạc Dũ Kỳ được thả liền xin về trước, không còn dám ở lại lâu. Cô chỉ kịp nhắn một tin cho chị Hoa biết, lúc này hẳn là chị ấy phải tặng quà cho Hoắc Luân thay cô nên cô sẽ về trước.

Tần Thâm bước ra cửa đại sảnh liền thấy bóng dáng quen thuộc, bất chợt anh giật mình như nhìn thấy Tống Giao. Cao Kỳ thấy anh đột ngột dừng lại thì ngạc nhiên, anh nhìn về phía minh tinh đang đứng đợi xe kia, liền nói:

"Cô ấy là Mạc Dũ Kỹ, lần trước chụp hình quảng cáo cho chúng ta, năng lực rất tốt. Tần tổng, anh có gì cần căn dặn không?"

Hoá ra cô ấy tên là Mạc Dũ Kỳ. Anh thầm nghĩ trong lòng.

"Cô ấy là Mạc Dũ Kỹ, lần trước chụp hình quảng cáo cho chúng ta, năng lực rất tốt. Tần tổng, anh có gì cần căn dặn không?"

Câu hỏi này rất rõ ý, "anh có hứng thú với người phụ nữ này không?" Đã rất lâu Cao Kỳ không thấy Tần Thâm động chạm phụ nữ, một trợ lý như anh ta rất tật lực lo lắng cho ông chủ về phương diện kia.

Nhưng trước giờ Tần Thâm luôn từ chối, vốn dĩ Cao Kỳ không ôm hi vọng nhiều. Không ngờ Tần Thâm lại nói nhỏ với anh ta, sau đó lập tức đi đến bãi đậu xe trước. Cao Kỳ liền kinh hỉ đi tới chỗ Mạc Dũ Kỳ, hoá ra do ông chủ chưa gặp được đối tượng ưng ý mà thôi.

"Xin chào cô Mạc!"

Mạc Dũ Kỳ đang đứng đợi xe đi qua, nhưng càng chờ càng biết không có hi vọng, đang ủ rũ thì giật mình bởi tiếng chào của ai đó.

"Xin chào, cho hỏi anh là....?" Cô không nhận ra người đàn ông này, nhẹ nhàng hỏi.

Cao Kỳ ngạc nhiên, hôm đó anh ta xử lý Lưu Thư Thư trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ cô gái này không để ý sao, bất quá việc đó không quan trọng: "Tôi là Cao Kỳ, trợ lý của Tần tổng. Cô thấy đấy đường này làm gì có taxi đi lại, ông chủ của tôi tính tình tốt bụng, sẽ cho cô đi nhờ. Đừng lo, Tần tổng không phải người xấu, ông chủ của chúng tôi rất có phép tắc."

Cao Kỳ không ngại khen ông chủ thêm mấy câu, tự hào thể hiện ra mặt.

Chỉ là không ngờ biểu cảm khuôn mặt của Mạc Dũ Kỳ càng kỳ lạ hơn, từ ngạc nhiên đến méo mó, không biết cô nghĩ gì sau đó liền gật đầu. Cô không nhận ra Cao Kỳ cũng đúng, ngày hôm đó đôi mắt cô chỉ có bóng dáng của Tần Thâm mà thôi.

Mạc Dũ Kỳ theo trợ lý của anh đến bãi đậu xe, chiếc xe sang trọng đậu im ở đó, đen tuyền hoàn toàn không thấy người bên trong, tim cô đập loạn căng thẳng. Lúc này muốn chạy còn kịp không, Mạc Dũ Kỳ cực kỳ hối hận vì hành động ngu xuẩn của bản thân.