Chương 17: Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi

Tần Thâm đêm nay cực kỳ khó chịu, bởi vì mấy ngày nay trong đầu anh chỉ có hình bóng của cô gái kia. Buổi tiệc hôm nay anh cũng được mời, nhưng nhàm chán nên đến căn phòng phía sau của riêng anh này.

Tần Thâm nhờ Trần Viễn để ý cô, kèm theo lời nhắn anh muốn gặp cô ở đây. Chỉ là lúc mới tắm xong anh liền nhận được tin nhắn của Trần Viễn, kể lại quá trình cô đang gặp khó khăn. Anh liền nhắn tin nhờ anh ta giải vây, đưa cô tới đây.

Lúc này trong lòng anh một mảnh hỗn độn, rốt cuộc lúc cô tới đây thì nên nói gì.

"Cạch!" Tiếng mở cửa rất rõ, Tần Thâm ung dung ngồi trên sô pha chờ người bước vào.

Mạc Dũ Kỳ mở cửa liền tiến vào, cô có chút choáng ngợp căn phòng rộng lớn này. Như một ngôi nhà hiện đại, ở giữa là bộ ghế sô pha đắt đỏ, cùng một người đàn ông mặc bộ áo choàng ngủ ngồi đó, vẻ mặt không có bất kỳ tia kinh ngạc nào.

"Mạc tiểu thư, mời ngồi!" Tần Thâm nhẹ giọng lên tiếng, tay chỉ về phía sô pha đối diện.

"Tần tổng!" Cô gật đầu chào anh, sau đó nhanh chóng ngồi xuống vị trí đã được định.

"Vừa nãy không khoẻ sao?" Tần Thâm thấy cô an vị liền dò hỏi, nghe nói cô bị đau dạ dày,

"Tôi vẫn ổn, chỉ là chuyện lúc nãy là Tần tổng giúp đỡ phải không? Thực sự cảm ơn!" Mạc Dũ Kỳ đi thẳng vào vấn đề, Trần Viễn không phải người thích lo chuyện bao đồng, chỉ có thể là anh chuyển lời.

"Mạc tiểu thư thông mình như vậy, em biết vì sao tôi lại gọi em đến đây không?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô cơ hội trốn tránh.

Tim Mạc Dũ Kỳ đập thình thịch, trước mặt cô là một người đàn ông thực sự xa lạ. Chỉ cần nhìn qua liền thấy được vẻ nam tính mạnh mẽ của anh, không còn như trước nữa. Nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà tan chảy.

"Tôi tự hỏi có tài cán gì để được Tần tổng chú ý, tôi cũng không thể mang lại lợi ích cho một doanh nhân như anh. Vậy chỉ còn phương diện khác mà thôi, trên giường!"

Tần Thâm nhếch môi, không ngờ cô lại bình tĩnh nói ra những lời này một cách tự tin như vậy. Mái tóc dài rũ xuống, sống lưng thẳng tắp ngồi bắt chéo chân trước mặt anh. Vòng eo nhỏ bé, khuôn mặt trái xoan thoạt nhìn rất dễ chịu.

Cao Kỳ đã điều tra qua, cô từng phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng nhìn rất đẹp, không giống đυ.ng qua dao kéo, với lại anh không phải người cổ hủ, cũng không để ý.

"Xem ra em rất thông mình, cho tôi một câu trả lời ngay trong tối nay. Yên tâm, Tần Thâm tôi tuyệt đối không bạc đãi em. Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi!"

Tần Thâm nói rất bình tĩnh như thể đang mua một món đồ bình thường, tim Mạc Dũ Kỳ như vỡ vụn. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện bán mình cho một người đàn ông, mà người đàn ông này là người cô yêu sâu sắc.

Mạc Dũ Kỳ run rẩy trong lòng, lý trí nói cho cô biết phải lập tức đứng dậy đi về. Đây không phải con người cô, cô không muốn bán mình. Nhưng nhìn người đàn ông trước mắt, tim cô mềm nhũn. Có thể cùng một giường với anh, làm những chuyện mà trước kia hai người từng làm, có lẽ là điều trước đây cô nghĩ chết cũng không có được.

Nhưng cô sẽ nói được.

"Không cần nghĩ, tôi đồng ý với anh.!" Vì Mạc Dũ Kỳ cô vẫn còn yêu Tần Thâm rất nhiều.

Tần Thâm mỉm cười nhìn thẳng mắt cô, đôi mắt long lanh ánh nước, có chút run rấy, có chút thương tâm. Anh không hiểu rõ nó, chỉ lả cảm thấy một trận khó chịu trong lòng.

Ngay vừa rồi, anh đã tưởng đó là Tống Giao.