Chương 18: Vật cứng áp xuống đùi cô

Đến lúc Mạc Dũ Kỳ ngâm mình trong bồn tắm, cô mới thực sự hối hận. Nếu bây giờ cô ra ngoài nói mình rút lại câu trả lời, liệu ngài Tần ngoài kia có phong sát cô hay không.

Cô tắm rất lâu bở vì Tần Thâm cực kỳ ghét bẩn, ở gần anh sẽ có một mùi thơm mát lạnh. Dáng vẻ vừa nãy ngồi trên sô pha có lẽ là anh vừa tắm xong, những chuyện có thể xảy ra kế tiếp khiến cho Mạc Dũ Kỳ đỏ mặt.

Cô có chút ngẩn người đứng dậy mặc quần áo, bàn tay bị trầy da còn dán một miếng băng go y tế, vì bị thấm nước nên cô đành xé ra.

Cô nhìn chiếc váy ngủ ngắn cũn treo ngay ngắn trên giá, không biết là có người chuẩn bị hay tự anh chọn kiểu dáng này, cũng quá nóng bỏng đi.

Mở cửa ra là căn phòng hồi nãy được anh dẫn vào, trên giường vẫn chưa có ai. Mạc Dũ Kỳ đi tới bàn trang điểm, liền thấy máy sấy tóc cắm sẵn ở đó. Cô mỉm cười sấy tóc, gió thỏi vào từng kẽ tóc cũng không ngăn được cảm giác lúc này của trái tim, bồi hồi nghi ngờ, xen lẫn sự khẩn trương cùng chờ mong.

"Cạch" Tần Thâm mở cửa bước vào, cô có lẽ vừa sấy tóc xong, trên tay cầm một miếng băng go vừa lấy ra từ trong túi xách.

"Tần tổng!" Mạc Dũ Kỳ khẩn trương đến mức giọng run rẩy.

Tần Thâm không nói gì mà tiến về phía cô, cướp lấy miếng băng rồi xé nó ra, ánh mắt hướng thẳng về tay cô.

"Đưa đây."

Bàn tay trắng muốt đưa đến trước người anh, Tần Thâm cúi người một chút rồi dán miếng băng lên cẩn thận. Bây giờ cô mới được nhìn rõ khuôn mặt cần của anh, hôm nay anh không vuốt tóc, những sợi tóc mái rũ xuống càng khiến anh quyến rũ. Sống mũi anh cực kỳ cao làm cho cô có chút ghen tị, đôi môi mỏng mím chặt ít khi cười. Mọi nét mặt đều giống năm đó, duy chỉ có ánh mắt anh đã thay đổi, bớt đi sự ấm áp rất nhiều.

"Đẹp lắm sao?" Tần Thâm chống tay lên bàn cùng ghế cô đang dựa, cả người hướng thẳng ngay trước mắt cô.

Mạc Dũ Kỳ bừng tỉnh, hai má đỏ ửng lảng tránh ánh mắt, thực xấu hổ.

Tần Thâm thấy cô quay đi liền không vui, tay trên bàn anh di chuyển nắm lấy cằm cô, ép cô quay về phía mình.

"Lúc tôi nói chuyện không cho phép em lơ đãng."

Tim Mạc Dũ Kỳ đập như đánh trống, mãnh liệt đến mức cô tưởng nó sắp nhảy ra ngoài. Cô không biết nói gì, quá xấu hổ, cũng không biết làm như thế nào, cảm giác bị anh nhìn chằm chằm quả thực rất ngượng ngùng.

Cuối cùng Mạc Dũ Kỳ nhích người lên hôn anh, hoàn cảnh này cho cô biết hành động tốt hơn là nói chuyện. Cô chỉ đơn giản là hôn một cái, chưa kịp cảm nhận điều gì liền trở về vị trí.

Tần Thâm nhếch môi, anh không cần từ từ nữa, tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề. Cho nên ngay sau nụ hôn chưa cảm nhận được gì đó, anh kéo ghế cô đang ngồi ra, sau đó bế cô tiến về phía giường.

Cả quá trình có lẽ chỉ có vài giây, Mạc Dũ Kỳ cố gắng trấn tĩnh tâm tư, sau đó liền cảm nhận được cảm giác từ cao rơi xuống chiếc giường êm ái.

Kèm theo đó là thân thể người đàn ông nặng nề đè xuống, một vật cứng ngay lập tức áp xuống đùi cô.

"Có vẻ em còn nóng lòng hơn tôi"

Tần Thâm không để cô kịp xấu hổ, anh liền cúi xuống hôn lấy đôi môi của cô. Sau đó như nghĩ gì đó, anh vớ lấy điều khiển trên tủ đầu giường, tắt hết điện đi, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ bé với ánh sáng lờ mờ.