CHƯƠNG 6 : TRÀO PHÚNG

Đỗ Tư Trạch nhắm chặt hai mắt hít một hơi thật sâu, mấy ngày nay hắn đắm chìm sống cuộc sống khó khăn vì cái chết của em gái hắn, hắn cảm thấy chính mình sống giống như đã chết, hiện giờ em gái đã mất lại quay lại đúng là kỳ tích, hắn kích động nói không ra lời.

“Ca ca, vì sao ta lại ở trong bộ dạng này?”

Đỗ Tư Trạch đối với sự tình như vậy trăm lần nghĩ không ra, đại khái có thể giải thích chính là việc Đỗ Xu Ngôn mang khối kinh ngọc trên người, nhưng chính là hiện tại không thấy khối linh ngọc đâu nữa.

“Cao Ngất, ngươi có nhớ rõ khối ngọc của ngươi không?”

“ Nhớ rõ , ta đeo nhiều năm như vậy, lúc tắm rửa còn không để xuống.”

“Đại sư nói sau khi ngươi trưởng thành sẽ có huyết quang tai ương, cho nên cha mới dùng một số tiền lớnbmua khối linh ngọc đó để trừ tà tránh tai cho ngươi, ta nghĩ hiện giờ ngươi có thể ở trên thân phận của Lan Lăng chính là tránh né tai ương đó. Đại khái là khối linh ngọc làm ngươi còn sống, bất quá giờ ngọc không thấy rồi.”

Lan Lăng kinh hãi: “Ngọc không thấy? Ta nhớ rõ ta vẫn luôn mang, như thế nào không thấy đâu?”

“Có lẽ trận này tai nạn xe cộ này cũng không phải ngoài ý muốn.”

Lan Lăng nghe vậy cấm hít sâu một hơi, cô nghĩ không ra rốt cuộc mình đắc tội với ai, sau tai nạn xe cộ miếng linh ngọc đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ là có người trộm đi?

“Ngươi trước không cần nghĩ quá nhiều, ta sẽ điều tra rõ.”

Lan Lăng bộ dáng muốn nói lại thôi: “Ca ca...... Ta là thật sự đã chết sao?”

Đỗ Tư Trạch đau lòng sờ sờ đầu Lan Lăng: “Thân thể chỉ là thể xác, tinh thần mới là linh hồn.”

......

Không lâu, Lan Lăng làm nũng kéo cánh tay Đỗ Tư Trạch từ phòng vệ sinh nam đi ra.

Mà một màn này vừa vặn bị Cố Vân Đình nhìn thấy. Cố gia nghe nói Lan Lăng hôm nay xuất viện, cho nên liền dặn dò hắn tới đón Lan Lăng, không thể ngờ được hắn mới vừa đến bệnh viện liền nhìn thấy một màn như vậy.

Lan Lăng nghiêng đầu dựa lên cánh tay Đỗ Tư Trạch, Đỗ Tư Trạch sủng nịch sờ sờ đầu Lan Lăng. Lan Lăng ngước mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt trào phúng của Cố Vân Đình, cô lập tức dừng bước, chậm rãi buông lỏng cánh tay Đỗ Tư Trạch ra.

“Cố…… Cố Vân Đình?”

Đỗ Tư Trạch theo tầm mắt của Lan Lăng mà nhìn, vừa vặn nhìn thấy Cố Vân Đình, nghĩ đến em gái hiện tại đang mang thân phận khác hắn liền tìm cớ rời đi.

Lan Lăng có cảm giác như bị bắt gian, cô thật cẩn thận đi đến trước mặt Cố Vân Đình: “Ngươi...... Như thế nào tới đây ?”

Cố Vân Đình khóe miệng giơ lên, cười lạnh một tiếng: “Hừ...... Thật đúng là danh bất hư truyền, đến bệnh viện còn không quên câu dẫn đàn ông.”

Lan Lăng không hiểu, nhìn Cố Vân Đình: “Ngươi nói cái gì đâu? Cái gì câu dẫn ?”

Cố Vân Đình khinh thường liếc liếc mắt nhìn Lan Lăng một cái , nếu không phải vì bà nội, hắn tuyệt sẽ không cùng cái loại phụ nữ này nói nửa lời.

Lan Lăng đáy lòng dâng lên một trận khổ sở, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Nếu ta câu dẫn, lúc trước đã sớm câu dẫn ngươi, cũng không đến mức trộm yêu thầm ngươi lâu như vậy.”

Thanh rất thấp, chỉ có chính cô nghe được.

Cố Vân Đình vẻ mặt chậm rãi tiền gần Lan Lăng, Lan Lăng nhìn ngũ quan dần phóng đại của hắn trước mặt, cô khẩn trương trái tim nhảy nhót không ngừng.

“So với hiện tại, ta càng thích người của trước kia hơn, ít nhất thẳng thắn thành khẩn, hiện giờ giả bộ một bộ thanh thuần cho ai xem?”

Cố Vân Đình không lưu tình tạt một chậu nước lạnh lên người Lan Lăng, nội tâm Lan Lăng thực mong giờ khoảnh khắc này mọi thứ tan thành mây khói, một trận lửa giận hừng hực bốc lên, ngực nàng theo hô hấp phập phồng.

Cố Vân Đình lạnh lùng cười: “ tức giận......”

Không chờ Cố Vân Đình nói xong, Lan Lăng phẫn nộ giơ chân nhỏ không lưu tình chút nào đá lên chân của hăn, sau đó lập tức xoay người chạy trốn. Cố Vân Đình đau đứng tại chỗ lảo đảo quanh người.

“Ngươi......”

Người qua đường nhìn thấy một màn như vậy, đồng tình vỗ vỗ lên bả vai Cố Vân Đình: “Huynh đệ, ta khuyên ngươi vẫn là không nên chọc vào phụ nữ, chưa từng nghe qua chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung vậy sao?”

Cố Vân Đình chỉ cảm thấy vừa rồi thật quá mất mặt, hắn cố nén đau đớn, sửa sang lại một chút quần áo, xoay người rời đi.“Vân Đình?”

Cố Vân Đình theo âm thanh mà xoay người nhìn lại, là Ôn Ninh, trên người cô ta mặc một bộ váy trắng liền nhau, dịu dàng mà hào phóng. Ôn Ninh là là bằng hữu khác giới duy nhất của hắn hồi còn đi học.

Ôn Ninh lộ ra một nụ cười điềm đạm ấm áp: “Thật là ngươi rồi? Ngươi như thế nào lại tới bệnh viện?”

“ Là đến thăm bằng hữu.”

Hôn ước của hắn cùng Lan Lăng chính là hoang đường, hắn nghĩ không nên để cho quá nhiều người biết, đặc biệt là Ôn Ninh. Bởi vì hắn còn chưa xác định được chính mình đối Ôn Ninh có đoạn tình cảm nào không.

“Ca ca của ta bị tai nạn xe cộ, cho nên ta đến thăm hắn.”

“ Ta còn có việc, đi trước.”

Ôn Ninh đang định nói chút gì đó, Cố Vân Đình đã xoay người rời đi, cô có chút mất mát nhìn theo bóng lưng Cố Vân Đình. Hắn thật giống như áng mây trên trời chợt xa lại chợt gần, xa cách không chừng làm Ôn Ninh có chút sợ hãi. Nhưng nếu nói Cố Vân Đình không chút để ý đến cô thì thật khó hiểu vì sao xung quanh hắn chỉ có cô là bằng hữu khác duy nhất nhưng lại nói nếu Cố Vân Đình để ý tới Ôn Ninh thì lại cảm thấy hắn thật quá lạnh lùng.