CHƯƠNG 7 : XUNG HỈ

Cố Vân Đình vừa về đến cửa nhà, Cố Tử Minh lập tức buông tờ báo và tháo mắt kinh trên mũi xuống hỏi: “Con không phải đi đón Lan Lăng xuất viện? Như thế nào lại nhanh như vậy trở lại?”

“Không gặp được.”

Cố Vân Đình ở nhà rất ít lên tiếng, hơn phân nửa là trầm mặc, hắn vẫn luôn cho rằng là cha hại chết mẹ hắn, cho nên hắn cùng Cố Tử Minh quan hệ vẫn luôn không tốt lắm. Đối với lời nói của Cố Tử Minh vẫn luôn là ngoảnh mặt làm ngơ.

Cố Tử Minh tức giận đem mắt kính đập trên sàn nhà, mảnh kính rơi đầy sàn phát ra tiếng đinh đánh vỡ an tĩnh trong phòng: “Đứng lại! Cùng Lan gia liên hôn là nguyện vọng của mẹ ngươi lúc sinh thời, ngươi thế nhưng lại không để trong lòng......”

Cố Vân Đình lập tức dừng bước chân, ánh mắt lạnh thấu xương qua đầu nhìn về phía Cố Tử Minh, chứa vài phần oán hận: “Đừng có nói đến mẹ ta, ông không xứng.”

Cố Tử Minh trong lòng đầy lửa giận, âm lương cao vυ"t: “Ta không xứng? Nếu không phải ta năm đó liều mạng gây dựng sự nghiêp, ngươi nghĩ hiện tại sẽ có như này hôm nay sao?”

Mẹ Cố Vân Đình là Hàn Ngọc sau sinh có bệnh trầm cảm, mà lúc ấy Cố Tử Minh cả ngày xem nhẹ Hàn Ngọc, mấy năm qua bệnh Hàn Ngọc ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng tự sát mà chết. Việc này vẫn luôn là chấp niệm trong Cố Vân Đình cũng vì vậy mà cha con có khúc mắc.

Cố Tử Minh biết rõ là hắn có lỗi với Hàn Ngọc, chỉ vì hắn muốn vợ con có điều kiện sinh hoạt tốt nhất nhưng lại không thể tưởng tưởng được nhiều năm như vậy Cố Vân Đình như cũ không hề tha thứ cho hắn, đôi khi sự nghiệp hay là gia đình chính là khó lựa chọn.

Cố Vân Đình cười lạnh một tiếng: “Chỉ có tiền tài không có tình người đó chính là thương trường, nhưng là ông đừng quên nơi này chính là gia đình !”

Hai cha con đối chọi gay gắt khó phân thắng bại, Vương Duyệt nghe thấy tranh chấp từ trong phòng chạy ra, nịnh nọt vỗ vỗ ngực Cố Tử Minh: “Ai nha, Tử Minh đừng nóng giận, Vân Đình còn nhỏ không hiểu chuyện, ông đừng so đo, Vân Lê lúc hắn mới lớn như vậy cũng phản nghịch, ông xem hiện tại không phải cũng thực hiểu chuyện sao.”

Vương Duyệt này nói là khuyên bảo, rõ ràng là có ý nói cho Cố Tử Minh biết Cố Vân Đình chính là không hiểu chuyện bằng Cố Vân Lê.

Đối với chuyện Vương Duyệt châm ngòi thổi gió sớm đã xuất hiện nhiều lần, hắn khinh thường cãi cọ với bọn họ, bởi vì hắn đối với cái gia đình này đã sớm thất vọng rồi, nếu không phải bà nội hắn ở đây hắn đã sớm có khả năng dọn ra ngoài.

Chuông điện thoại đánh vỡ giằng co cục diện này, Vương Duyệt cầm lấy điện thoại: " alo, xin chào.”

“Xin chào, đây là bệnh viện trung ương, xin hỏi là bà là người nhà của bệnh nhân Vương Mẫn sao?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Tình hình bệnh nhân không có tốt, các ngươi mau mau đến đây một chuyến đi.”

Vương Duyệt cắt đứt điện thoại, thần sắc lo lắng nhìn về phía Cố Tử Minh: “Tử Minh, bệnh viện nói mẹ tình huống không tốt lắm, chúng ta nhanh tới bệnh viện.”

Tin tức lúc này đối với Cố Tử Minh mà nói giống như sét đánh giữa trời quang, hắn tức khắc cảm thấy trời đất tối tăm, nếu không phải Vương Duyệt ở một bên đỡ chỉ sợ sẽ té xỉu trên mặt đất.

Vương Duyệt lo lắng nói: “Tử Minh, ông không sao chứ?”

Cố Vân Đình thấy thế khẽ nhúc nhích hắn lập tức từ trên lầu đi xuống, vốn định đi lên đỡ Cố Tử Minh nhưng vẫn là do dự.

“Ta đi lấy xe, các ngươi mau một chút.”

Hai mươi phút sau, bệnh viện, cố lão thái thái hơi thở thoi thóp nằm ở trên giường bệnh, cái mũi cắm ống dưỡng khí, mu bàn tay còn truyền dịch, nhìn thấy Cố Tử Minh đi tới, biểu tình có chút phập phồng nhưng là tựa hồ vô lực chi phối tứ chi, bàn tay kín nếp nhăn hơi nâng lên như là muốn bắt được cái gì đó.

Cố Tử Minh tiến lên gắt gao nắm lấy tay cố lão thái thái: “Mẹ, mẹ nhất định phải tốt lên, biết không?”

Cố lão thái thái hơi thở mỏng manh mở miệng: “Vân Đình, Vân Đình......”

Cố Vân Đình tiến lên gắt gao nắm lấy tay bà nội, hắn tuy rằng vẻ mặt vô tình nhưng nội tâm chính là vô cùng sợ hãi,. Từ sau khi mẹ qua đời cũng chỉ có bà nội là thân mật nhất với hắn, hắn đã không có mẹ, không nghĩ tới không còn có bà nội.

“Vân Đình, nguyện vọng lớn nhất của bà nội là cha con hai ngươi hòa thuận, đáp ứng bà nội được không?”Mặc dù lúc này Cố Vân Đình cũng không muốn thỏa hiệp hắn di chuyển đề tài, nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán bà nội nói:“ Bà nội, con liền đính hôn, người nhất định phải tốt lên, bằng không con liền cả đời không kết hôn.”