CHƯƠNG 17 : KHÔNG NHÌN THẤY NGƯƠI

Lan Lăng cầm dao nĩa nhanh chóng tiêu diệt khối bít tết. Sau khi ăn xong cô thỏa mãn sờ sờ bụng, vẫn là bít tết nhà hàng này khiến dạ dày cô thỏa mãn nhất.

Lan Lăng ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía sau bức rèm che có một người phụ nữ thân mặc bộ váy dài màu trắng giống như tiên nữ hạ phàn đang ngồi độc tấu bản nhạc trước đàn dương cầm, giai điệu tuyệt đẹp mỗi âm vực đều khiến người nghe thoải mái hưởng thụ.

Từ sau tai nạn xe cộ Lan Lăng không còn chạm đến dương cầm. Quả thực đối với người yêu thích dương cầm như cô thì đây chính là một loại tra tấn, giờ phút này cô cảm thấy tay chân có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Nghĩ là làm liền, Lan Lăng đứng dậy chậm rãi đi ra phía sau bức màn che, chỉ thấy cô cúi người ở bên tai người phụ nữ kia nói vài câu, cô gái kia liền đứng dậy rời đi.

Lan Lăng ưu nhã ngồi trước dương cầm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng áp vào phím đàn, một giai điệu kỳ ảo tuyệt đẹp xuyên qua rèm che khiến cửa hàng trở nên nhộn nhạo.

Toàn bộ cửa hàng bị giai điệu duyên dáng này hấp dẫn, tiếng đàn thanh thoát du dương, giống như nước chảy rơi vào nội tâm thực khách thực khiến người ta say mê.

Lan Lăng ( Đỗ Xu Ngôn ) tuy rằng học tập cũng không phải thực xuất chúng, nhưng là đối với âm nhạc lại là người có thiên phú. Ba tuổi liền có thể tự tấu ra một bản nhạc, 15 tuổi tại cuộc thi độc tấu cá nhân nổi danh là thiên tài học viện âm nhạc.

Khúc nhạc mà cô đang đàn là khúc cô tự độc tấu để tưởng nhớ đến cha mẹ mình, tên là 《 ôm 》 cho nên có chứa một tia thương cảm nhưng lại làm cho người ta có cảm xúc ấm áp.

Cố Vân Đình cùng bạn tốt Bạch Mặc Hàn cùng nhau ăn cơm chiều, bọn họ mới vừa đi vào cửa hàng, Cố Vân Đình đột nhiên dừng bước chân, thần sắc khẽ biến.

Bằng hữu Bạch Mặc Hàn thấy thế vỗ vỗ vào khuôn mặt xuất thần của Cố Vân Đình: “ Làm sao vậy?”

Chính là khúc độc tấu này, hắn không để ý đến Bạch Mặc Hàn mà nhanh chóng chạy nhà hàng, chỉ là tiếng đàn lại đột nhiên im bặt, ánh mắt mất mát của hắn dừng ở phía sau bức rèm che chỉ là bên cạnh dương cầm rỗng tuếch.

Bạch Mặc Hàn chạy theo, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy ?”

“Vừa rồi ngươi có nghe hay không?”

Bạch Mặc Hàn không hiểu nhìn: “Nghe cái gì? Làm sao vậy?”

“Tiếng đàn, chính là tiếng đàn vừa rồi.”

Bạch Mặc Hàn đang đói, một lòng chỉ nghĩ đến mỹ vị bò bít tết, nơi nào nghe ra tiếng đàn.

“Đại ca, còn không phải là tiếng đàn sao! Nơi này mỗi ngày đều có người đàn tấu dương cầm, thực bình thường !”

Cố Vân Đình thần sắc có chút mất mát nhìn về phía giá dương cầm, có lẽ là hắn quá nhạy cảm, nhưng chính là hắn thật sự không có biện pháp nào quên được đêm hôm ấy.

Hai năm trước vào một buổi tối, ngày đó trong trường học tổ chức bữa tiệc Nguyên Đán , Cố Vân Đình không quá thích ồn ào náo động liền ra ngoài hít thở không khí.

Khi xuống lầu vừa vặn cúp điện, toàn bộ khu vực dạy học tức lâm vào một mảnh đen nhánh.

Cố Vân Đình từ sau khi mẹ qua đời, hắn mắc chứng ám ảnh bóng tối , cho nên cả người hắn liền khẩn trương, thân ảnh cao lớn tức khắc cuộn tròn ở một góc không ngừng run rẩy. Trong đầu không ngừng xuất hiện ra hình ảnh mẹ nằm trên mặt sàn la lết máu sợ hãi cực kỳ.

Lúc này khúc dương cầm truyền đến, tiếng đàn nhẹ nhàng chậm chạp du dương, dịu dàng nhu hòa, giống như bàn tay mẹ hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn, làm hắn dần dần mà thả lỏng. Nhưng là nỗi sợ hãi từ ngày mẹ hắn qua đời chưa từng được thả lỏng, lại chính vào giờ phút này tiếng đàn lại làm hắn loại bỏ sự sợ hãi.

Sau khi bảo an trường học kiểm tra mạch điện, ánh sáng nhanh chóng được khôi phục lại, Cố Vân Đình chậm rãi đứng dậy theo tiếng dương cầm mà đi đến, hắn khát vọng muốn biết thần thánh phương nào có thể đàn ra khúc nhạc diệu kỳ như vậy.

Chỉ là trong khi hắn hướng tới phòng dương cầm, tiếng đàn đã biến mất, hắn gia tốc bước chân chạy về hướng phòng dương cầm. Cửa mở ra nháy mắt lại làm hắn thất vọng, trong phòng không có một bóng người. Hắn đi vào cẩn thận nhìn, như cũ không có bóng người, căn phòng trống trải an tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân vụn vặt cảu hắn.