CHƯƠNG 18 : GIAI ĐIỆU QUEN THUỘC

Từ ngày đó về sau, tiếng đàn kia làm nhiễu loạn tâm tư hắn. Thẳng đến khi lần nữa hắn nghe lại được khúc đàn đó khiến hắn trở nên hưng phấn giống như trẻ con được kẹo tuy rằng lần nghe này không bằng lần nghe trước đó nhưng là hắn tin tưởng nó chính là khúc nhạc lần đầu hắn nghe.

Ở trong phòng dương cầm, một thân ảnh yểu điệu đang ngồi bên cạnh, ánh sáng tươi đẹp ấm áp xuyên thấu qua cửa kính chiếu xạ bao phủ trên người phụ nữ koa như là đang mang khăn che mặt nữ thần.

Cố Vân Đình lẳng lặng đứng ở cửa, hô hấp dồn dập dần dần bình tĩnh trở lại yên tĩnh lắng nghe không biết có phải hay không đêm đó vì khẩn trương, hiện tại nghe tới cảm thấy thiếu cái gì đó là lạ nhưnvg lại không biết đến tột cùng là thiếu cái gì.

Thẳng đến tiếng đàn kết thúc, hắn mới mở miệng: “Cô tên là gì?”

Ôn Ninh còn đang đắm chìm vào khúc dương cầm này, lại bị tiếng nói như thanh âm của đàn cello đánh gãy, cô đột nhiên quay đầu hướng cửa nhìn lại.

Một thân hình cao lớn, trên người mặc một kiện sơ mi màu trắng, đôi tay tự nhiên cắm ở túi quần, ánh mắt nhìn đang nhìn chính mình.

Ôn Ninh nghĩ thầm, là hắn? Cố Vân Đình ?

Cố Vân Đình là học sinh ưu tú trường đại hoc, toàn bộ sinh viên trong trường không ai là không biết. Ôn Ninh tự nhiên cũng nhận biết, chỉ là cảm thấy có chút đột nhiên.

Cô có chút hoảng loạn từ ghế trên đứng lên, trả lời : “Ôn Ninh.”

Cố Vân Đình bước chân hướng đến, lộ ra một cổ khí chất.

“Khúc đàn này gọi là gì? Ta như thế nào cũng chưa từng có nghe qua?”Ôn Ninh quay đầu khúc phổ trên cây dương cầm, mặt trên viết chữ 《 ôm 》, kỳ thật cô trước nay cũng chưa từng nghe qua, chỉ là trong lúc vô ý nhặt được khúc phổ này, cảm thấy rất là tinh diệu, cho nên nhịn không được đàn tấu thử xem.

“《 ôm 》”

Cố Vân Đình đi đến ghế dựa phía trước chậm rãi ngồi xuống: “Có thể lại đàn tấu một lần nữa không?”

Ôn Ninh lúc này mới minh bạch, nguyên lai hắn không phải giống các nam sinh khác đến đây mà chỉ là hắn thích khúc đàn này.

Cố Vân Đình là nam sinh cao lãnh ở trường đại học được vô số nữ sinh yêu mến. Bất qua Cố Vân Đình hắn luôn luôn mang bộ dáng cao cao tại thượng không ai bì nổi, rất ít bằng hữu kết giao, tựa hồ như những người khác là phàm phu tục tử hắn không để vào mắt. Đương nhiên trừ bỏ Bạch Mặc Hàn. Nhưng hôm nay hắn thế nhưng lại chủ động cùng cô nói chuyện, thình lình xảy ra chuyện này làm lòng Ôn Ninh chạy loạn, cô biết đó chính là cảm giác tâm động.Ôn Ninh giả vờ trấn định nhịn xuống nội tâm đang mừng như điên, cô dịu dàng hào phóng gật gật đầu: “ Được !”

Từ đó về sau, Ôn Ninh thành nữ bằng hữu duy nhất bên cạnh Cố Vân Đình. Từ đây Cố Vân Đình thường thường đến phòng dương cầm nghe Ôn Ninh đàn tấu, chọc đến toàn bộ nữ sinh trong trường hâm mộ ghen ghét.

Chỉ là sau đó, hắn rất ít đi nghe Ôn Ninh đàn tấu khúc đàn này bởi vì hắn rốt cuộc khônh tìm thấy cảm giác thoải mái thả lỏng như lần đầu nghe qua.

Mà hôm nay hắn lại được nghe lại khúc đàn đó, giai điệu quen thuộc làm hắn nhớ lại đêm trường cúp điệ kia.

Loại cảm giác này là đối với Cố Vân Đình mà nói là đặc biệt. Mặc dù Ôn Ninh cầm kỹ thành thạo nhưng đàn tấu không ra được cái loại cảm giác khiến hắn thấy thoải mái.Hiện tại xem ra, có lẽ là hắn quá mức mẫn cảm. Có lẽ hắn thật là có chút nhớ nhung mới có thể sinh ra ảo giác. Ôn Ninh giờ phút này đang ở trong trường học luyện cầm, như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này đâu, hơn nữa kia khúc đàn này là Ôn Ninh chính mình soạn ra, người khác cũng không có khả năng biết.

Cố Vân Đình trong lòng thuyết phục chính mình, một bên Bạch Mặc Hàn quơ quơ trước mắt Cố Vân Đình.

“Ngươi sao lại thế này? Chẳng lẽ là bị yêu tinh đoạt hồn đi?”

Cố Vân Đình lúc này mới phục hồi tinh thần không để ý đến Bạch Mặc Hàn, tìm chỗ ngồi xuống, Bạch Mặc Hàn sớm đã thành thói quen cũng thuận thế ngồi xuống.

“Phục vụ!”

Một nhân viên phục vụ xinh đẹp nhiệt tình đi tới: " Xin chào tiên sinh , xin hỏi ngài muốn dùng gì ạ?”

Bạch Mặc Hàn cũng không có xem thực đơn: “Muốn hai phân bò bít tết, một lọ rượu vang đỏ, canh bò hầm hai phân……”Bạch Mặc Hàn đối với sở thích của Cố Vân Đình biết rất rõ ràng, cùng đi ăn cơm trước nay đều là hắn gọi món ăn, Cố Vân Đình một bên tựa như vương tử tôn quý chờ hầu hạ