CHƯƠNG 16 : LẠI LẦN NỮA " GẶM NHẤM " CA CA

Đỗ Tư Trạch vốn định lái xe đưa Lan Lăng về nhà nhưng Lan Lăng lại ăn vạ hắn không chịu đi. Tay cô gắt gao nắm lấy cánh tay của Đỗ Tư Trạch bĩu môi làm nũng nói: “Ca ca, ta đã lâu không có cùng ca ca ăn cơm cùng nhau. "

Đỗ Tư Trạch dùng tay búng lên trên trán Lan Lăng một cái.

“Nha đầu này, đừng cho là ta không biết em rõ ràng là chính người muốn ăn đồ ăn ngon như nào lại là muốn bồi ta ăn cơm , nói đi, muốn ăn cái gì?”

Lan Lăng từ nhỏ được gọi là tiểu ham ăn, mỗi lần Đỗ Tư Trạch từ trường họp trở về đều sẽ mang cho cô một ít đặc sản về ăn vặt.

Lan Lăng bị vạch trần nhưng không một chút cảm thấy xấu hổ chỉ cười tươi vì đối với cô tiêu tiền trên người ca ca không phải lần một lần hai đối với cô cực kỳ hưởng thụ

“Haha ca ca, người là thông minh người như thế nào mọi việc đều bị ca ca nhìn thấu !

Đỗ Tư Trạch bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lan Lăng một cái: “Ta đây chính là cảm thấy bản thân mình thất bại cho nên mới yêu chiều người thành lập thành thói quen ham ăn biếng làm. ”

Lan Lăng lập tức phản bác: “ Lời này ca nói có thể không đúng rồi, em gái ca như thế nào lại ham ăn biếng làm cơ chứ?”

Đỗ Tư Trạch xoay đầu qua tầm mắt dừng ở trên người Lan Lăng.

“Ngươi đã làm việc nhà sao? Đã từng nấu cơm cho ta ăn rồi sao?”

Lan Lăng nghĩ nghĩ tựa hồ đích xác là không có, bất quá chuyện này cũng không thẻ trách cô được !

“Thật oan uổng, so với Đậu Nga ta còn oan uổng hơn. Thực ta muốn làm cũng đâu có cơ hội, ca đừng quên trong nhà còn có bảo mẫu nha ."

Đỗ Tư Trạch tức khắc không nói được thêm câu nào vì Lan Lăng nói không sai. Công việc của hắn quả thực rất bận rộn cho nên sinh hoạt hàng ngày của Lan Lăng đều giao cho bảo mẫu, Lan Lăng cũng chỉ phụ trách ăn và chơi.

Đỗ Tư Trạch cảm thán: “Được rồi, coi như ta thích vác đá nện chân mình! Ăn cái gì nào? Nói!”

Lan Lăng hưng phấn vỗ vỗ bả vai ca ca mở miệng nói: “Sảng khoái! Ta muốn ăn bò bít tết, ăn miếng bó bít tết to nhất.”

Dứt lời! Đỗ Tư Trạch lập tức lái xe đi vào thành phố đến cửa hàng Tây.

Hoàng hôn ánh chiều tà phiếm hồng, toàn bộ thành thị nhiễm sắc, mỹ lệ đến cực điểm.

Ánh hoàng hôn buông xuống, toàn bộ thành phố nhiễm sắc, mỹ lệ đến cực điểm

Đỗ Tư Trạch rất nhanh đem xe đậu trước nhà hàng Tây , nhà hàng bối cảnh ưu nhã , phục vụ cao cấp thực khách lui tới đều là người giàu có.

Đỗ Tư Trạch cùng Lan Lăng tiến đến chỗ ngồi đã đặt trước. Trước đây mỗi tháng Đỗ Tư Trạch đề mang cô đến ăn một ần thỏa mãn một chút dạ dày của cô. Lan Lăng biết nhà hàng này thực đắt đỏ có thể một tháng ăn một lần đã là chuyện tốt.

Đỗ Tư Trạch cha mẹ sớm qua đời, tuy rằng để lại cho hai người nhiều tài sản nhưng mà Đỗ Tư Trạch vẫn luôn chi tiêu vừa phải thẳng đến hắn chính thức trở thành một người bác mới thoải mái tiêu tiền.

Hai người đi vào nhà hàng tìm chỗ ngồi lúc này điện thoại của Đỗ Tư Trạch lại vang lên, hắn ấn nút nghe: “ Alo!”

“Bác sĩ Đỗ có ca bệnh khẩn cấp, ngài mau chóng đến bệnh viện.”

Đỗ Tư Trạch bất đắc dĩ cắt đứt điện thoại vẻ mặt hối lỗi nhìn em gái, vừa định mở miệng Lan Lăng liền có chút giận dỗi.

“Đi đi, em quen rồi.”

Chức vị bác sĩ này cướp đi phân nửa thời gian của Đỗ Tư Trạch. Đỗ Tư Trạch thường thường sẽ đột nhiên bị gọi đi sau đó để lại một mình cô . Thảm nhất là lần sinh nhật Lan Lăng, Đỗ Tư Trạch lại " thả bồ câu", Lan Lăng vì thế giận dỗi vài ngày. hiện giờ cô đã sớm thành thói quen.

Đỗ Tư Trạch vốn định chăm sóc tốt em gái mình kết quả ông trời không chiều lòng người.

Hắn từ trong túi lấy ra thẻ ngân hàng đặt trước mặt Lan Lăng : “Muốn ăn cái gì tùy tiện gọi! Ca ca lần sau nhất định ăn cùng ngươi.”

Nói xong, hắn xoay người bằng mau tốc độ nhanh nhất biến mất. Lúc này người phục vụ bưng bò bít tết lên nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Ôn nhu nói một câu: “Chúc quý khách dùng ngon miệng.”

Lan Lăng vừa thấy món ngon tâm tình trở nên tốt hơn, trong thế giới của cô mọi chuyện có thể giải quyết bằng mỹ thực nhân gian.