CHƯƠNG 15 : NGƯỜI BÁO NGUY

Bọn họ dựa theo địa chỉ đi tới nhà Hoắc Cường , ngoài cửa cửa sắt rỉ sét loang lổ, nơi góc của nằm mười mấy vỏ lon.

Cố Vân Lê đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Ngô, Tiểu Ngô lập tức hiểu ý, hắn gõ gõ của, hồi lâu từ trong phòng truyền đến một trận tiếng bước chân lười nhác, âm thanh răng rắc theo tiếng mở cửa mà đến , bên trong cửa gỗ mở ra, nam trung niên không kiên nhẫn xoa xoa mắt, phiếm chưa có tỉnh ngủ mà nhập nhèm, hắn trên người mặc áo sơmi màu đen cũ,bên trong áo sơ mi cũ lộ ra một hình săm.

Hắn sinh khí nói: “Ai ?”

Cố Vân Lê lấy ra giấy chứng nhận: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, về mấy ngày hôm trước có một tai nạn xe cộ, chúng tôi có mấy vấn đề muốn hỏi một chút, hy vọng ông có thể phối hợp.”

Hoắc Cường nghe vậy cả người tức khắc thanh tỉnh, hắn lập tức sửa sang lại áo sơmi, cài lại nút áo trước ngực, trong lòng hắn g một trận hoảng loạn, chẳng lẽ là cảnh sát phát hiện ra cái gì? Không nên ! Hắn giả trang bình tĩnh, mở cửa sắt ra nói.

“Vào đi!”

Tiểu Ngô cùng Cố Vân Lê đi vào, trong phòng một mảnh hỗn độn, dơ loạn bất kham, Tiểu Ngô nhíu nhíu mày, tay ở trước mũi phẩy phẩy, Cố Vân Lê lại thât bình tĩnh, không hề có bị một chút ngoại cảnh nào làm ảnh hưởng.

Hoắc Cường có chút ngượng ngùng mở miệng: “Ngượng ngùng, nơi này có chút loạn, đồng chí cảnh sát các ngươi tùy tiện ngồi đi!”

Cố Vân Lê vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoắc Cường: “Không cần, hỏi ngươi mấy vấn đề chúng ta liền đi.”

Hoắc Cường chột dạ gật gật đầu, một bàn tay theo bản năng nắm góc áo, Cố Vân Lê đem hết thảy động tác của Hoắc Cường thu vào tròng mắt.

“Ngày 20 tháng 6 vào lúc chạng vạng tám giờ, ông đang làm gì?”

Hoắc Cường một bộ thành thành thật thật mở miệng nói: “Ngày đó tin tức đưa tin, đã xảy ra một hồi tai nạn xe cộ, tôi vừa vặn đi ngang qua, phát hiện có hai cái nữ sinh bị đυ.ng ngã, hiện trường chảy rất nhiều máu, cho nên ta liền lập tức gọi điện thoại báo cứu thương.”

Hoắc Cường một lần đến trường học tìm con trai Hoắc Bình, trong lúc vô ý phát hiện hắn và bạn tốt Đỗ Xu Ngôn trên cổ mang theo một khối ngọc, khối ngọc kia dễ chịu trong suốt, vừa thấy chính là ngọc thượng đẳng, hắn đánh bạc thiếu một đống nợ, cho nên nổi lên lòng xấu xa theo dõi Đỗ Xu Ngôn vài hôm, không nghĩ Đỗ Xu Ngôn xảy ra tai nạn xe cộ, hắn tâm cơ nặc danh báo cảnh sát, mượn gió bẻ măng trộm miếng linh ngọc.

“Vậy ông có hay không nhìn thấy một khối ngọc?”

Hoắc Cường nghe vậy tâm không khỏi lộp bộp một chút, hắn vốn tưởng rằng tai nạn xe cộ hiện trường có một khối ngọc sẽ không có người phát hiện, không thể tưởng được cảnh sát thế nhưng sẽ điều tra khối ngọc đó, nói đến mạng người khiến hắn không khỏi có chút khẩn chương , hăn chỉ ăn cắp khối linh ngọc đó, không nghĩ lại quấn vào án mạng, bất quá nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.

“Không có, ta không biết miếng ngọc nào cả.”

Cố Vân Lê mày kiếm sắc lẹm, truy vấn nói: “Ông nói gày đó là đi ngang qua, xin hỏi ông đi qua làm gì đi?”

Vấn đề Cố Vân Lê nhắc đến Hoắc Cường chưa từng nghĩ tới, hắn không thể đem sự tình chân tướng nói cho cảnh sát, hiện giờ người chết, hắn nghĩ là ăn ngay nói thật cũng không ai tin tưởng.

“Ta...... Ta là qua bên kia ăn cơm đi.”

Cố Vân Lê tầm mắt ở trên người Hoắc Cường dừng lại vài giây, Hoắc Cường chột dạ không dám nhìn thẳng hắn.

“Được, quấy rầy rồi, Hoắc tiên sinh.”

Cố Vân Lê xoay người đi ra ngoài, Tiểu Ngô cũng lập tức đuổi theo, hai người đi ra tiểu khu, Tiểu Ngô mới chậm rãi mở miệng: “Lão đại, Hoắc Cường kia rõ ràng có vấn đề, vì cái gì không tiếp tục thẩm vấn hắn?”

Cố Vân Lê bước chân dần dần chậm lại, xoay người nhìn về phía Tiểu Ngô: “ Vậy ngươi nói xem, hắn nơi nào có vấn đề?”

Tiểu Ngô tức khắc như khô héo: “Lão đại, ta...... nếu nói là trực giác, ngươi có thể hay không đánh ta không?”

Tiểu Ngô thanh âm càng ngày càng nhỏ, nhỏ như ruồi muỗi, cuối cùng nhỏ đến chính hắn đều nghe không được.

Cố Vân Lê bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Ngươi cùng ta đã bao lâu rồi ?”

Tiểu Ngô ấp a ấp úng nói: “...... Ước chừng một năm đi!”

“Đầu của ngươi dùng để lấp đầy chiều cao sao?”

Tiểu Ngô đi vào cục cảnh sát liền đi theo Cố Vân Lê, được xem là ngườithông minh nhưng đáng tiếc về điểm này thông minh trước nay đều vô dụng một năm nay thu hoạch lớn nhất chính là đi vuốt mông ngựa.

“Làm ơn ngươi dùng đầu suy nghĩ một chút, Hoắc Cường nhà hắn ở phía nam, lại chạy thật xa đến phía bắc ăn cơm, ngươi tin sao?”

Tiểu Ngô gật gật đầu: “Tin, nếu là thích quán ăn đó, chính là đi xa cũng nguyện ý đi.”

Cố Vân Lê tức khắc có suy nghĩ muốn đá cầu: “Ngươi nếu là mà không tiến bộ, ta liền đem đầu của ngươi hái xuống làm cầu đá, dù sao ngươi cũng không có cần nó.”

Tiểu Ngô tức khắc trên miệng làm động tác im tiếng, hắn biết chính mình lại chọc tức lão đại, vẫn là bảo trì trầm mặc đi!

“Phái người đi thăm dò Hoắc Cường, sự việc phát giác lập tức hồi báo.”

Tiểu Ngô không dám mở miệng, chỉ là gật gật đầu, hắn tin tưởng giờ phút này nếu lại hồ ngôn loạn ngữ, lão đại thật sự sẽ đá cầu.