Tô Tuyết Nhi nghe xong chỉ muốn hộc máu, Triệu Hiểu Mai sắp đánh chết cô ta rồi.
"Đại đội trưởng, chuyện này nên giải quyết thế nào đây." Tô đại ca tức giận nói, anh ấy là người thành thật, nhưng không có nghĩa là kẻ ngốc, người ta đã bắt nạt em gái anh ấy như vậy, không thể chỉ đánh mấy cái là xong được.
Đại đội trưởng cũng đau hết cả đầu, Tô Tuyết Nhi nghĩ thế nào lại làm ra loại chuyện bẩn thỉu này. Nếu không phải là Tô Ái Quốc không muốn làm Đại đội trưởng, cái chức đại đội trưởng này cũng không tới lượt ông ta, vì vậy ông ta phải giải quyết sao cho thỏa đáng.
"Tất cả mọi người đều đã thấy được, may mà Niên Niên thông minh, chứ lỡ chúng ta thật sự để Tô Tuyết Nhi lừa, cả đời của của Niên Niên sẽ bị phá hủy, ai còn muốn một người phụ nữ đã kết hôn còn đi nɠɵạı ŧìиɧ nữa, nói vậy chắc mọi người đều có thể nghĩ đến kết quả của Niên Niên rồi đấy." Tô Chấn Hòa chân thành nói.
Mọi người trong thôn đến xem trò vui đều bị lời nói của anh hai Tô dọa cho hoảng sợ, đúng vậy, bọn họ đều đã hoài nghi Tô Niên Niên trộm người, nếu không được giải thích rõ, có lẽ nha đâu Tô Niên Niên này sẽ không sống nổi nữa, đây là chuyện mạng người đấy, nghe nói mẹ chồng của cô cũng không phải là người hiền lành.
"Thế này đi Đại đội trưởng, nhà chúng tôi nổi tiếng là người hiền lành ở trong thôn, cũng không muốn làm khó cả nhà thím Ngụy, giờ nhà bọn họ chỉ cân bồi thường cho em gái tôi chút lương thực, hai mươi cân bột tạp, một cân bột mỳ trắng, như vậy sẽ thực tế hơn, cũng coi như là cho Tô Tuyết Nhi một bài học nhớ đời." Tuy nói Tô Chấn Hòa chỉ là một nhân viên kế toán, nhưng anh ấy cũng biết được phân nào của cải nhà Tô Vượng Phúc, những thứ này chắc đã là cực hạn rồi. Với lại, cha mẹ Tô Tuyết Nhi bắt cô ta đi lấy chồng đều vì lương thực còn gì, bắt bồi thường thế này, anh ấy xem cô ta còn có thể ở thôn Tô gia được bao lâu.
Nhà bọn họ cưng chiều Niên Niên còn chưa kịp, Tô Tuyết Nhi lại dám tính kế bảo bối nhà bọn họ, đúng là chê mình sống tự tại quá rôi.
Tô Niên Niên vừa nghĩ đã biết được mình mục đích của anh hai mình, không thể không nói, giải quyết như vậy quá sảng khoái, quá đúng với khẩu vị của cô, Tô Tuyết Nhi không muốn lập gia đình đúng không, lần này cô sẽ chống mắt nhìn xem cha mẹ cô ta ép cô ta lập gia đình như thế nào.
"Thế này là muốn gϊếŧ chết chúng tôi rồi, gϊếŧ chết tôi rồi, nhà tôi không có nhiều đồ đến vậy." Ngụy Thái Hà bắt đầu khóc khóc lóc om sòm, lương thực chính là mạng sống của nhà bọn họ.
"Mấy người đánh chết nó đi, dù sao nhà chúng tôi cũng không có lương thực." Tô Vượng Phúc cũng bắt đâu chơi trò ăn vạ.
Những người khác đều không cảm thấy nhà họ Tô đòi hỏi quá đáng, dù sao chuyện Tô Tuyết Nhi làm với con gái nhà người ta vẫn sờ sờ ngay trước mắt, nếu con cái nhà bọn họ làm ra chuyện này, bọn họ cũng không còn mặt mũi ở lại trong thôn.
"Nhà mấy người không đền bù cũng không sao, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, người thôn khác sẽ nghĩ con gái thôn chúng ta có đức hạnh không tốt, có khi còn vu khống người ta là làm giày rách nữa." Nếu không trả, bọn họ sẽ khiến nhà bọn họ không ở nổi trong thôn nữa.
"Đúng vậy, đội trưởng, không thể để bọn họ như vậy được, nếu không sẽ không ai thèm lấy con gái thôn chúng ta nữa."
“Đúng vậy, nếu không thì cút ra khri thôn Tô gia đi, thôn này không có nhà mấy người cũng không sao."
" Đúng vậy, đừng ở trong thôn nữa."
Cách đối nhân xử thế của nhà bọn họ vẫn luôn không tốt, người trong thôn đã sớm có ý kiến với cả nhà bọn họ, lần này chỉ coi như giọt nước làm tràn ly.
Tô Vượng Phúc và Ngụy Thái Hà nghe xong đều hoảng hốt, nếu người trong thôn đêu ghét bọn họ, đuổi bọn họ đi, bọn họ phải ở đâu bây giờ, làm thế này là muốn mạng bọn họ đấy, hai con trai của bà ta còn chưa cưới vợ đâu.
"Được, trả thì trả." Ngụy Thái Hà tiếc đứt ruột gan, nghiến răng nghiến lợi nói. Chờ lát nữa trở về, xem bà ta dạy dỗ con yêu tinh hại người Tô Tuyết Nhi này như thế nào.
Tô Niên Niên và Tô Chân Hoa quay sang cười với nhau, đều ngầm hiểu ý nhau.
" Chờ đã, chuyện này còn chưa xong đâu, sớm muộn gì cũng phải cho mẹ con nhà Ngụy Thái Hà này một bài học." Bà ấy thèm vào đống lương thực mục nát kia, nếu Tô Tuyết Nhi thật sự được như ý, sao con gái bà ấy còn sống được nữa. Triệu Hiểu Mai vừa nghĩ đã thấy sợ.
"Không sao đâu mẹ, Tô Tuyết Nhi không bắt nạt được con đâu." Tô Niên Niên nhìn Tô Tuyết Nhi vẫn còn đang nằm dưới đất, nếu không phải là cô ta vẫn còn đang thở, cô sẽ nghĩ là cô ta đã chết rồi.