Chương 10.2

Trái tim dần dần chìm xuống, lặng yên không một tiếng động rơi xuống dòng sông ngầm sâu không lường được.

Đợi đến khi chút điện cuối cùng cũng tiêu hao hết, điện thoại di động liền tự động tắt máy.

Trên màn hình đen nhánh, cô nhìn thấy dấu vết xanh hồng trên mặt mình, có chút dữ tợn.

Mũi cô chua xót, hốc mắt dần đỏ lên, thế giới trong tầm mắt liền mưa tí tách.

Chưa từng có ai đánh cô, còn đánh tàn nhẫn như vậy.

Cô vừa khóc vừa cởi bỏ những quả bóng nhỏ buộc trên đầu, vén mái tóc ngắn ngang vai đen nhánh sang hai bên che đi vết sẹo trên mặt mình.

Chả sao cả, miệng vết thương sẽ lành. Cô kéo tay áo lau nước mắt, cổ vũ bản thân, quyết định đi từng bước một.

Trên đường đến hoàng triều thịnh thế, Tô Liệt vẫn cau mày nhìn chằm chằm cô, Hoa Lê sợ cậu ta phát hiện dấu vết trên mặt mình, chỉ đành cố ý cúi mặt xuống.

Tả Tả với Bích Như thức thời liếc nhau, bước chậm lại đi ở phía sau mấy mét.

Tô Liệt đối với Hoa Lê tâm tư quá rõ ràng, người bên ngoài vừa nhìn liền hiểu, Tả Tả với Bích Như vẫn rất vui vẻ khi thấy hai người bọn họ thành đôi.

Tô Liệt là người trượng nghĩa lại thành thật, từ trước đến nay rất quan tâm đến các bạn học, đối với Hoa Lê lại càng nhiệt tình hơn.

“Hoa Lê, sao mắt cậu lại đỏ như vậy, có phải vụиɠ ŧяộʍ khóc không, có người khi dễ cậu?” Tô Liệt đi bên cạnh cô, nhắm mắt đi theo, vẻ mặt lo lắng.

“Không.” Hoa Lê thất thần mà lắc đầu.

Gần trường có một số học sinh bỏ học thường xuyên đi lại, toàn bộ đều là chơi bời lêu lổng, ỷ thế hϊếp người, Hoa Lê chẳng lẽ bị bọn họ khi dễ, sợ bị uy hϊếp nên không dám nói?

Tô Liệt nhất thời nóng nảy, đột nhiên dừng bước, Hoa Lê không kịp tránh đi đã đυ.ng vào l*иg ngực rộng lớn cứng rắn của cậu ta.

Cô bị quán tính đυ.ng chạm này làm cho choáng váng, ngửa đầu nhìn Tô Liệt. Vóc dáng Tô Liệt cực cao, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, chênh lệch chiều cao rõ ràng kia mang đến cho cô cảm giác áp bách nhất định.

Tô Liệt xoay vai cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Là ai? Cậu đừng sợ, nói cho tớ biết, ai khi dễ cậu, lão tử thay cậu làm hắn! Không cho hắn mười ngày nửa tháng không xuống đất được là không được, hắn thật sự không biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.”

“Phụt....” Hoa Lê nhất thời nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc muốn đứng ra bảo vệ cô liền che miệng khom lưng cười ra tiếng.

Thầy Bạch học Taekwondo từ nhỏ, cậu ta làm sao có thể đánh thắng được anh ấy. Bất quá những lời này cô cũng không dám nói ra.

“Làm gì nghiêm trọng như cậu nói, cậu giống xã hội đen vậy!” Hoa Lê lắc đầu, có một số việc bạn tốt cũng không giúp được gì, nói cũng khiến cho người khác thêm phiền não: “Tớ thi không tốt nghĩ lại phải bị phê bình, có chút khó chịu.”