Chương 10.1: Bỏ nhà ra đi

Chạy ra ngoài không bao lâu, Hoa Lê vì chút vì xúc động của mình mà hối hận.

Từng mảng lớn màu đen tùy ý lan tràn trên bầu trời, ánh sáng càng thêm tối tăm, màn đêm sắp buông xuống.

Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ, cô không chỉ xúc động, mà còn đắc tội với ma quỷ.

Gió lạnh ban đêm thổi tới, cô chỉ mặc đồng phục học sinh mùa hè mỏng nên bị thổi đến rùng mình.

Giờ phải đi đâu tiếp đây?

Cô lấy ra chiếc ví nhỏ màu xanh da trời trong cặp sách, lật lật, chỉ tìm được mấy tờ mười tệ nhăn nhúm. Đây là tiền thừa nộp tiền học lần trước.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nhọc lòng vì tiền, giờ phút này cô có chút lo lắng.

Trước kia có cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, tiền chưa bao giờ cần mình chủ động mở miệng, lúc đó cha mẹ còn vì cô làm thẻ ngân hàng, mỗi tháng cho cô một khoản tiền tiêu vặt không nhỏ, chỉ sợ con gái cưng của họ chịu ủy khuất, cái gì cho cô đều phải tốt nhất.

Sau khi cha mẹ mất, tất cả các nguồn sinh hoạt liền phụ thuộc vào thầy Bạch.

Bây giờ chọc giận anh, đó mới là thật sự không có nhà để về.

Nhưng dù sao lời nói ra như nước hắt ra ngoài, cô mới không cần liếʍ mặt đi xin lỗi, kia tính là cái gì.

Nhưng mà, có dũng khí làm, phải chịu hậu quả.

Phải làm gì tiếp theo bây giờ?

Điện thoại di động trong cặp sách bắt đầu rung lên, cô lôi ra nhìn, là Bích Như.

Không biết vì sao, trong lòng có chút mất mát nho nhỏ.

Ngón tay cái trắng nõn ấn nút kéo sang phải, cô bắt máy.

“Hoa Lê, thế nào thế nào, thầy Bạch không phát hiện chứ?” Bích Như thấp thỏm lo âu hỏi.

“Không có....” Hoa Lê nào dám nói là chính mình tự đào mộ chôn mình, ném mấy cô xuống hố, đành phải chột dạ nói dối: “Thầy ấy nói là bởi vì đồ đạc trong phòng tư liệu có người lật qua, nhưng camera không mở, cũng không biết là ai làm, liền tạm thời đổi thành đề B.”

“ Vậy thật tốt quá, nếu không ba mẹ tớ sẽ gϊếŧ chết tớ mất!” Bích Như trong nháy mắt mặt mày hớn hở, lo lắng đề phòng một ngày, cuối cùng cũng dỡ được tảng đá trong lòng.

“Hoa Lê, đêm nay Tô Liệt mời bọn mình đi thịnh thế hoàng triều K, có muốn đi cùng không?”

Tô Liệt học lớp 4 bên cạnh đứng thứ nhất từ dưới lên nghìn năm, mỗi lần bị phê bình đều đứng bên cạnh các cô, qua lại cũng quen thuộc, bình thường mấy người giao tình coi như không tệ. Tuy nhiên, cách hoạt động ban đêm như vậy, Hoa Lê cực kỳ ít tham gia, vì thầy Bạch luôn lấy các loại lý do để ngăn cô đi ra ngoài.

Nhưng có lẽ bắt đầu từ hôm nay, cô có tham gia hay không phỏng chừng cũng không có ai quản, dù sao cô cũng nói những lời đả thương người như vậy...

“ Đi đi!” Tả Tả cũng ở bên kia hô.

“Được, giờ tớ đang ở sân vận động, năm phút sau chúng ta tập hợp ở cổng trường.”

Cúp điện thoại, Hoa Lê liền phát hiện nguồn điện ở góc trên bên trái điện thoại hiển thị chỉ còn lại 1% pin. Cô mở nhật ký cuộc gọi ra, không có cuộc gọi nhỡ nào. Lần lượt mở tin nhắn, WeChat, không nhìn thấy tin tức chưa đọc nào.