Chương 10.3

Tô Liệt nghe xong, đau lòng vỗ vỗ đầu cô, an ủi nói: “Tưởng chuyện gì lớn, viết một bản kiểm điểm không phải chuyện dễ dàng sao? Không phải có tớ bồi cậu sao, miệng lớn ở trên người bọn họ, để cho bọn họ đi lải nhải, vào tai này ra tai kia thì tốt rồi, không có gì to tát!”

Hoa Lê bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà nở cười lấy lòng, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, cô nhu thuận đáp với cậu ta: “Ừm! Cảm ơn, Tô Liệt.”

“Nói cảm ơn với tớ làm gì.” Tâm tình Tô Liệt rất tốt, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.

Vào phòng riêng KTV, hai người bạn tốt của Tô Liệt là Vưu Kỳ, Âu Thụ cũng tới.

Sáu người chọn một ít bài hát, gọi một thùng bia, bắt đầu lắc xúc xắc, uống bia, ca hát.

Tả Tả với Bích Như tuy rằng thành tích không đạt yêu cầu, nhưng trong giáo dục gia đình có một số quy tắc là định chết, thuốc lá và rượu trước khi thành niên không được phép dính vào, nếu không cha mẹ sẽ cấm túc không cho các cô tự mình ra ngoài chơi.

Hoa Lê cũng chưa bao giờ uống rượu, nhưng đêm nay lại không nghe người khác khuyên, ôm rương rượu không buông tay, phá lệ mà uống hai lon.

Mấy người khác thấy cô như vậy, cho rằng cô thi không tốt sợ bị phạt mà giải sầu, cũng liền tùy cô.

Dưới ánh sáng lờ mờ, ba nam ba nữ

Mặt khác mấy người thấy nàng như vậy, cho rằng nàng là không khảo sợ quá bị bị phạt ở giải sầu, cũng liền tùy nàng đi.

Dưới ánh sáng lờ mờ, ba nam ba nữ cầm lúa mạch vừa khóc vừa rú, Hoa Lê hứng khởi thậm chí đá rơi giày, đứng ở chính giữa ghế da dài màu đen, vừa nhảy vừa hát quên mình.

Bất tri bất giác, liền đến 10 giờ. Bọn họ cũng mặc kệ ngày mai còn dậy sớm đi học, tận tình cuồng hoan. Nhưng đúng lúc này, ánh đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, một thân ảnh thon dài áo đen quần đen như quỷ mị đẩy cửa đi vào.

Bích Như bình thường đều xưng anh gọi em với Âu Thụ vai kề vai cười đùa, Bích Như nghe được tiếng mở cửa trong lúc vô tình quay đầu lại, lại nhìn thấy người đàn ông sắc mặt xanh mét đứng ở cửa, cô ấy lắc lắc đầu, cho là ảo giác, nhưng mặc cho cô ấy lắc như thế nào, người ở cửa vẫn ở đấy.

“Em chào thầy Bạch ạ!” Cô ấy vội vàng đẩy Âu Thụ ra, trái tim sợ tới mức ngừng đập.

Lại nhìn Hoa Lê mắt say lờ đờ mông lung đang cùng Tô Liệt hát song ca, Hoa Lê thỉnh thoảng còn cười ngây ngô..... Cô ấy liều mạng nháy mắt với bên kia, nhưng cô nương ngốc Hoa Lê kia căn bản không nhìn thấy.

Thôi xong! Hết chơi nổi rồi! Bích Như chỉ cảm thấy một trận gió u ám, sau lưng cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

Ánh mắt thầy Bạch như lưỡi dao, quét mắt qua sáu người, cuối cùng mặt không biểu tình gì đi vào trong, hất tay Tô Liệt uống say đang đặt lên vai Hoa Lê, diều hâu quắp lấy con gà xách Hoa Lê đang hoảng hốt muốn đi ra khỏi phòng.

“Thầy Bạch, thầy làm gì vậy?” Tô Liệt lấy lại tinh thần không uống nữa, xông tới ngăn cản hai người.

Thầy Bạch nghiêng mắt liếc xéo cậu ta, ngữ khí lạnh như băng, nói năng có khí phách: “Tôi là người giám hộ của em ấy.”

“Mấy người các em nếu không về nhà, ngày mai có thể không cần đi học nữa.” Bỏ lại câu cảnh cáo này, cũng không quay đầu lại mà kéo Hoa Lê đi ra ngoài.

Hoa Lê say khướt rầm rì, không quá thuận theo mà giãy giụa, sức lực của cô sau khi uống rượu ngược lại rất lớn.

Cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, trong mơ mơ hồ nhìn thấy thầy Bạch đến bắt cô. Nhớ tới hành vi ác độc ban ngày của anh, Hoa Lê càng thêm ủy khuất, ở trong ngực anh há mồm gặm loạn, kèm theo một phen tay đấm chân đá.

“Trác Hoa Lê, em cho tôi yên tĩnh một chút!” Ngửi thấy mùi rượu trên người cô, thầy Bạch tìm người cả đêm lúc này tức giận đến sắp phát điên, anh thật muốn gϊếŧ người! Con nhóc này, bỏ nhà đi còn chưa tính, đêm rồi còn không về nhà, bây giờ còn giày vò, thật sự là chống lại anh!

*Cập nhật gấp đôi ~ Chương sau toàn là thịt~

Không biết tâm trạng của mọi người sau khi đọc xong là gì....

Có thể nói với mình cảm tưởng sau khi đọc thật tốt.

Đọc bình luận của mọi người để lại thật sự là một hứng thú cực lớn.

emmm, dù sao gõ chữ đôi khi thật là tịch mịch như tuyết......