Chương 9: Đối nghịch

“Em thích cậu ta?” Thầy Bạch mở miệng hỏi trước, thanh âm truyền đến, ngữ khí không nặng không nhẹ, lại ẩn giấu nguy hiểm.

“Em không có...” Cô quả thật không có, nhưng vấn đề là giấy trắng mực đen so với lời nói của cô thực sự không có sức thuyết phục.

“Có gan làm mà không có gan nhận?” Trong mắt thầy Bạch lóe lên một tia lạnh lẽo, lúc này anh thật sự rất tức giận.

“Không có thì sao phải thừa nhận!” Bình thường Hoa Lê vốn thật thà lương thiện giống như một con chuột bạch, bây giờ tự nhiên nổi giận đùng đùng với thầy Bạch.

Nói xong lời này đã cảm thấy hối hận.

Rõ ràng có thể nhẹ nhàng đi lên giải thích cho anh, lại bị lời chất vấn này của anh kí©h thí©ɧ đến lập tức xù lông. Có lẽ là gần đây chuẩn bị thi nên thần kinh quá căng thẳng, cũng có thể là do nguyên nhân khác, bây giờ cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều rất tức giận, cực kỳ cực kỳ tức giận, chỉ muốn cãi nhau.

Trẻ em tuổi vị thành niên, quật cường lại dễ phản nghịch, bạn càng mạnh mẽ muốn cô ấy làm gì, cô ấy càng muốn đối nghịch.

Bạch Thành Nhiên lăn lộn trong ngành nhà giáo nhiều năm, hồi thiếu niên học tâm lý học đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ trong lòng, tính tình của trẻ con anh hiểu rõ nhất. Vuốt tóc, từng bước dụ dỗ hết thảy chính là một quang cảnh khác, nhưng đại khái quan tâm quá thì loạn, vừa nghĩ đến cô vụиɠ ŧяộʍ viết thư tình cho nam sinh khác, không khỏi lửa giận công tâm, lý trí bị ném lên chín tầng mây.

Nhìn cô ưỡn thân thể nhỏ bé mặt mày trợn mắt, không có bộ dạng sợ hãi, Bạch Thành Nhiên cười lạnh một tiếng, “Trác Hoa Lê, em còn học được ngụy biện.”

Nhịn xúc động muốn quất mông cô, Bạch Thành Nhiên giận không thể kiềm chế được kéo bức thư tình kia lại đây, trước mặt cô xé thành mảnh nhỏ hai ba cái.

“Thầy dựa vào cái gì mà xé đồ của em!” Hoa Lê mắt trợn to, hùng hổ đoạt lấy, mà Bạch Thành Nhiên nghiêng người một cái, đem toàn bộ đống giấy nát ném vào thùng rác ở ven tường.

“Bạch Thành Nhiên, em hận thầy!!” Trong mắt cô bắn ra tia lửa thù hận, nghiến răng nghiến lợi, miệng phun ra chữ “hận” kia đặc biệt nặng nề.

Hai năm trước vẫn là Hoa Lê ngoan ngoãn, bây giờ lại trở thành một con nhím nhỏ toàn thân gai nhọn dựng thẳng lên.

“Chuyện em hận thầy nhiều lắm, cũng không thiếu chuyện này.” Lời nói của Hoa Lê như tuyết càng thêm sương, người đàn ông đứng ở góc tường nghe được những lời này liền nhíu mày, ánh mắt trở nên u ám, sắc mặt đột nhiên tái xanh.

Cố ý quên đi hồi ức thống khổ như miệng vết thương vừa mới khép lại, Hoa Lê cảm giác ngực bị mạnh mẽ kéo ra một khe hở, thịt máu chảy đầm đìa cứ như vậy tất cả đều bị lộ ra.

“Thầy là một tên khốn ra vẻ đạo mạo! Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Thầy cưỡиɠ ɧϊếp con gái của bạn mình, thầy là một giáo viên bên trong bại... A!.” Từ trước đến nay Hoa Lê đều nhút nhát mềm mại, giống như con chuột bạch không hề có tính công kích, giờ phút này nói không lựa lời, dùng từ vô cùng nặng nề, tựa như càng chói tai cô càng cảm thấy hả giận, một chút ý tứ thu liễm cũng không có, thậm chí cảm xúc càng ngày càng mãnh liệt.

“Bang!” Một cái tát mạnh mẽ lên mặt Hoa Lê, cô bất ngờ bị lực đạo không khống chế kia đánh cho mặt nghiêng về phía trước, màng nhĩ rung lên ầm ầm, trên khuôn mặt trắng nõn rất nhanh nổi lên một vết đỏ ửng.

“Xin lỗi.” Thầy Bạch nhìn dấu vết kia, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc hối hận. Trái tim không khỏi đau đớn, nhưng âm thanh vẫn cứng rắn như trước, giống như băng trong hồ mùa đông.

“Không! Em không làm gì sai tại sao phải xin lỗi! Thầy mới là người có lỗi, em ghét thầy!” Hoa Lê đột nhiên nổi điên che mặt hét lớn vào mặt thầy Bạch, sau đó xoay người kéo cửa chạy ra ngoài.

Vẻ mặt thầy Bạch suy sụp nhìn hướng cô chạy ra thật lâu, có chút hoảng hốt ngồi trên sô pha, ánh mắt ngưng tụ tràn đầy đau xót.

*emmm, bộ sưu tập tin nhắn lại đi một đợt ~~

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง