Chương 8: Tội thêm tội.

Tả Tả cùng Bích Như ra khỏi phòng thi đã đặt mông ngồi cạnh bồn hoa trường học, hai người giống như quả cà tím trong sương giá, héo úa.

“Làm sao bây giờ, chuyện này chúng ta tám chín phần bị phát hiện rồi, đợi lát nữa mấy môn kia không chừng đều đổi thành đề B, ai, da! Trời muốn gϊếŧ tớ!” Tả Tả cùng Bích Như vẻ mặt đầy phiền muộn, nhịn không được than thở.

Ba người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết phải làm thế nào cho phải.

Mấy môn tiếp theo, không ngoài dự đoán, quả nhiên toàn bộ là đề B.

.......

Đợi thi hết tất cả các môn xong, ba người đã dùng hết sức mạnh Hồng Hoang, cả người tiều tụy không chịu nổi. Ngoại trừ môn toán, mấy môn khác đều thi không tốt, Hoa Lê uể oải đi vào phòng học lấy cặp sách từ trong ngăn bàn ra, đúng lúc điện thoại di động vang lên.

Màn hình hiển thị “Thầy Bạch sói xám”.

Không xong! Bắt đầu hỏi tội rồi!

“Đến văn phòng tầng tám.” Đầu dây điện thoại bên kia âm thanh nặng nề, nghe không ra cảm xúc.

Cúp máy, Hoa Lê hoảng loạn nhìn về phía hai người bạn tốt, nhăn mặt, có chút muốn khóc.

“Sao vậy, Hoa Lê, thầy Bạch tìm cậu?”

“Ừm, thầy ấy bảo tớ đến văn phòng ngay bây giờ.” Hoa Lê đeo cặp sách lên, thấy bầu trời ở trường học chậm rãi nhuộm hoàng hôn đỏ rực, tâm tình trở nên nặng nề.

“Nếu thầy Bạch thật sự phát hiện, cậu phải cầu tình cho hai bọn tớ nha.....” Tâm Bích Như lạnh lẽo, cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo? Cái gì gọi là vừa mất vợ lại thiệt quân? Chính là các cô!

Bất quá, không gọi hai cô lên nói rõ chuyện này còn có con đường sống, dù sao Hoa Lê cũng là người thân của thầy Bạch, có mối quan hệ này, không đến mức đuổi cùng gϊếŧ tận chứ?

“Hoa Lê, các chị em dựa vào hết cậu nha, ba tớ biết tớ không đạt tiêu chuẩn lại còn trộm đề thi, sẽ làm thịt tớ mất.” Tả Tả ôm chặt lấy tay Hoa Lê, xúc động trong lòng.

“Được rồi! Tớ biết rồi.” Hoa Lê nhún cặp sách, thở dài một hơi, vẫy tay với hai người bọn họ, đi về phía tòa nhà văn phòng như thể đang đi lên máy chém.

Chỉ có thể giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.

Giáo viên giỏi của trường đều có hai văn phòng, một phòng được sắp xếp ở khu dạy học, một phòng khác ở vị trí phía Đông của trường là một tòa chung cư sang trọng vây quanh một đống bồn hoa, mỗi tầng một căn, thầy Bạch ở tầng tám.

Hoa Lê đi một đoạn đường thở hồng hộc, đi thang máy lên tầng tám, nơm nớp lo sợ mà đẩy cửa văn phòng làm việc của anh ra.

“Thầy...Thầy Bạch, thầy tìm em...” Cô lắp bắp nhìn bóng lưng thầy Bạch đứng trước cửa sổ sát đất, sợ hãi nuốt nước miếng.

“Lại đây.” Thầy Bạch quay đầu lại, đôi mắt u ám giống như một cái động không đáy, nhìn chằm chằm cô.

Hoa Lê vốn nhát gan, lúc này bị ánh mắt kia của anh nhìn chằm chằm đến mức không thể che giấu.

Rụt tay rụt chân đi tới, run rẩy chủ động vươn tay trái ra.

“Thầy Bạch, em sai rồi....” Hoa Lê nhắm mắt lại, bất chấp tất cả, thay vì bị tra hỏi, dứt khoát chủ động thừa nhận!

“Sai chỗ nào?”

“Em không nên trộm chìa khóa của thầy, không nên gọi người đi trộm đề thi, em sai rồi, thầy phạt em đi!” Vẻ mặt Hoa Lê thấy chết không sợ.

“Ồ? Lá gan lớn nhỉ, dám dưới mí mắt tôi trộm chìa khóa?” Thầy Bạch nghe xong lời thẳng thắn bất thình lình của cô, ngây ra một lúc.

Ồ? Sao lại “Ồ”? Chẳng lẽ thầy ấy không biết chuyện này sao?

“Em...” Hoa Lê trợn mắt, che miệng lại.

Xong rồi, không đánh đã khai. Gừng càng già càng cay, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

“Rất tốt.” Thầy Bạch nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, không giận mà uy: “Như vậy em đây chính là tội chồng thêm tội.”

“Em còn tội gì nữa?” Hoa Lê lúc này bị làm cho xoay mòng.

“Tự em xem đi.” Thầy Bạch ném một tờ giấy màu hồng phấn nộn tới, nhìn kiểu dáng có chút quen mắt.

Hoa Lê cầm lên mở ra, dòng chữ đầu tiên liền đập vào mắt:

“Bạn học Tần Mặc lớp 1, chào cậu, tớ là Trác Hoa Lê lớp 3, tớ thích cậu rất lâu rồi...”

“Ầm ầm ầm...” Trong khoảnh khắc đó trên đầu có một tia sét đánh giữa trời quang, cô hóa đá ngay tại chỗ.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง