Chương 7.1: Bị phát hiện??

Tất cả các môn khoa học xã hội được sắp xếp thi vào ngày hôm sau, vì thời gian gần đây rất chăm chỉ tự học, Hoa Lê làm được tương đối thuận lợi, chỉ là câu hỏi trắc nghiệm có hơi mơ hồ.

Ngày thứ hai môn thi đầu tiên là môn toán, Bích Như và Tả Tả đi vào phòng thi. Thấy thầy Bạch đang đi đến hành lang trước cửa.

“Chào thầy Bạch!” Ba người đồng thanh mở miệng, lễ phép lại ngọt ngào. Đương nhiên, mấy người bề ngoài bình yên vô sự, kỳ thật bên trong nổ tung cả đại lục.

Bạch Thành Nhiên gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, ý vị thâm trường nhìn lướt qua các cô một cái, sau đó nắm chặt lấy túi giấy thi màu da trâu chậm rãi đi vào phòng thi bên cạnh.

“Còn tưởng thầy Bạch tạm thời trông thi phòng thi của bọn mình!” Tả Tả vừa rồi thiếu chút nữa mất hồn.

Thật ra các cô đã sớm hỏi thăm, giáo viên trông thi môn toán phòng của các cô là giáo viên toán lớp 6, đó là một giáo viên nhiều tuổi, gương mặt hiền từ. Vì có tật giật mình nên khi nhìn thấy thầy Bạch không khỏi hoảng hốt.

“Làm tớ sợ muốn chết!” Sợ bóng sợ gió một lúc đến mệt. Bích Như nuốt nước miếng, giơ tay vỗ ngực mình, để trái tim nhỏ bé đang nhấc lên đến cổ họng rơi trở về chỗ cũ.

Tả Tả với Bích Như thở phào nhẹ nhõm, mà trong lòng Hoa Lê chợt sinh ra cảm giác không ổn.

Một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, không đúng! Ánh mắt của thầy Bạch, rất không thích hợp!

Phòng thi của trường sắp xếp dựa theo xếp hạng tổng điểm thi lần trước, cô và Tả Tả, Bích Như cùng một phòng thi, chỗ ngồi cách nhau không xa.

Đề thi bắt đầu phát từ phía Bích Như, cô ấy gấp không chờ nổi mà nhận đề, mà mặt Bích Như tái xanh khi nhìn thấy câu hỏi đầu tiên của đề! Cô ấy nghẹn họng nhìn trân trối mà cầm lấy đề thi lật qua lật lại xem mấy lần, cả kinh đến nỗi toát mồ hôi hột.

“Đm!” Tả Tả ngồi bên phải cách không xa là một người nóng tính, cô ấy nổi trận lôi đình mà đứng lên, tốc độ quá nhanh, thế nên đứng không vững, cô “ầm ầm” từ trong ghế ngã xuống, mất hết mặt mũi đặt mông ngồi xuống đất.

Tất cả mọi người nhao nhao liếc nhìn, nhìn cô ấy hành lễ mà cười phá lên.

Tả Tả cũng không quan tâm nhiều như vậy, khuôn mặt khóc tang rống lên một cậu “Cười em gái mày!”

Thầy giám thị tuy tốt bụng, nhưng cũng không dung túng, ánh mắt hơi nghiêm khắc liếc Tả Tả, ý bảo cô ấy mau ngồi xuống.

“Đề nghị các em im lặng. Bây giờ kiểm tra đề xem có bị thiếu trang hay bị lỗi gì không, rồi điền số báo danh, số phòng thi, lớp học, họ tên, dừng bút ngay sau khi chuông báo kết thúc môn thi vang lên.”

Phòng thi ồn ào dần dần im lặng.