Chương 34: Dung nhan của phu nhân

"Ây Phong đại hiệp cũng không cần làm khó mình, không cần hạ mình nói chuyện với ta à nha." Nàng cười, sau đó lại lạnh mặt, nói thêm. "Bổn cô nương cũng là chê bai lắm lời với ngươi có được không? Hừ!"

Hàn Tịch cười, Tư Thanh Lam lắc đầu.

"Cười gì mà cười!" Tiểu Uyển lườm Hàn Tịch.

"Ha ha, sao ta cảm thấy Tiểu Uyển cô nương thật giống cô vợ nhỏ đang giận dỗi thế!"

Mấy lời này của hắn khiến không khí đột nhiên như ngưng lại, ngay cả Phong Vũ cũng lườm hắn. Hàn Tịch bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, vội lui vào trong. Phong Vũ, Tiểu Uyển hai người này không phải vừa mới giương cung bạt kiếm với nhau, hiện giờ lại giống như chung sức chống lại cùng một địch nhân. Tư Thanh Lam không nhịn được cười thành tiếng, hại hai người kia càng gượng gạo.

"Khục khục!" Tư Thanh Lam ho khan mấy tiếng nhịn cười, nàng đổi chủ đề.

"Hiện giờ, phản quân mặc dù bị đánh lui nhưng vẫn đang ẩn nấp khắp nơi chờ nổi dậy, bách tính chạy loạn. Tiểu Uyển cô nương cảm thấy sẽ kiếm được chỗ tốt ở nơi này à nha?"

Tiểu Uyển đỏ mặt, ai cũng chê nàng ngốc! Có điều, Tư Thanh Lam chê bai nàng nàng cũng không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại nếu đổi là Phong Vũ, nàng thật muốn nhai đầu hắn đâm ngực hắn.

"Được rồi, chúng ta xuống. Hàn Tịch, ngươi vào trong thành xem có thể kiếm lấy một chiếc xe ngựa, không cần quá tốt dùng được là được."

"Chúng ta không vào thành?" Tiểu Uyển một mặt mờ mịt hỏi.

"Cũng không phải không thể, có điều đi vòng qua sẽ rút ngắn lộ trình hơn. Tướng quân nhà ngươi cũng không phải ở phía bên kia tòa thành, chỉ là từ đây hướng phía Nam hai mươi dặm."

"Ồ"

Rất nhanh Hàn Tịch đã mang đến một chiếc xe ngựa lớn, xe được kéo bởi hai con ngựa già.

"Phu nhân, xe này chỉ cho thuê không bán. Ông chủ đó nói đây là cách kiếm ăn duy nhất còn lại của nhà hắn, nếu không chỉ đành gϊếŧ hai con ngựa này ăn thịt."

"Nam Đô Thành đã thành dạng này rồi?"

"Còn không phải sao? Cũng may phu nhân người không chọn đi vào trong thành, nơi đó bây giờ rất nhiều dân đói, mà người khi đói chưa chắc đã còn tính người, rất nguy hiểm."

"Có thật là nguy hiểm như thế?"

"Còn không phải sao?" Không đợi Hàn Tịch trả lời, Phong Vũ đã liếc Tiểu Uyển một cái, cướp lời nói. Hắn bây giờ thế mà thích cướp lời rồi?

"Đêm dài lắm mộng, chúng ta lập tức lên đường nếu nhanh có thể đến doanh trại trước khi trời tối." Tư Thanh Lam tỉnh táo nói, phá tan không khí thù địch giữa hai người kia.

Hàn Tịch đánh ngựa, Phong Vũ và những người khác an tọa trên nóc xe ngựa còn Tiểu Uyển và Tư Thanh Lam ngồi trong xe.

Đến đây đã trong vòng bảo hộ của quân đội, tâm tình ai nấy cũng thả lòng một chút cho nên đi đường không nhịn được cảm thấy hơi buồn chán, đặc biệt là Tiểu Uyển, nàng một mực lôi kéo Tư Thanh Lam nói chuyện.

"Phu nhân, đã qua mấy ngày...ừm mặt của người hẳn được trị tốt rồi đi?" Tiểu Uyển dương lên đôi mắt tròn xoe long lanh, tò mò hỏi.

Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ cho nên rất thân thiết. Nàng luôn một mực gọi "phu nhân" khiến hai người có chút khoảng cách, nhưng nàng biết phu nhân nhà nàng hơn nàng không có mấy tuổi, mà thiếu nữ, coi trọng nhất không phải phu quân thì chính là vẻ ngoài.

Tư Thanh Lam gật gật đầu, nàng đang dựa vào thành xe ngựa muốn ngủ, mấy ngày trên thuyền say sóng khiến nàng chưa có được giấc ngủ ngon nào. Nhưng Tiểu Uyển một mực không chịu buông tha nàng, không ngừng lay lay cánh tay nũng nịu.

"Người bỏ khăn che cho muội xem chút có được hay không? Đi mà đi mà, gấp chết muội rồi! Ây tiểu phu nhân nhà ta ơi."

Tư Thanh Lam nhíu mày, nàng thấy thật phiền, không phải chỉ là cái mặt thôi ư cứ nhất định muốn lập tức nhìn? Tư Thanh Lam vẫn không mở mắt, tay ngọc hờ hững tháo xuống chiếc khăn voan trắng. Mấy ngày này nàng muốn dưỡng thật tốt mới cần khăn che nắng chắn bụi, hiện giờ coi như đã điều trị khỏi hoàn toàn trăm phần trăm, cũng không cần che che đậy đậy làm gì nữa.

Tư Thanh Lam nhàn nhã ung dung trái ngược hoàn toàn với Tiểu Uyển. Nàng tưởng như sắp muốn rớt ra tròng mắt. Chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng chống một tay nghiêng đầu nằm ngủ, vẻ mặt không vui không buồn tựa như nàng không thuộc về thế giới này. Sống mũi thon nhỏ thẳng tắp, mắt phượng mày ngài, cánh môi như hai cánh sen phớt hồng, khuôn mặt tinh tế tuyệt đẹp không chút tỳ vết, làn da trắng như tuyết đông. Nàng đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào, bao gồm cả tứ đại tài nữ kinh thành cũng thua nàng một bậc, những người khác càng không cần phải nói.

Tiểu Uyển dụi dụi mắt, đây thực sự là phu nhân nhà nàng. Nàng biết phu nhân nhà nàng nguyên bản rất xinh đẹp nhưng lại không ngờ nàng sẽ xinh đẹp đến nhường này, kích động không thôi.

"Phu...phu nhân, quá tốt rồi!"

Tiểu Uyển nhào đến ôm chầm lấy Tư Thanh Lam, hại nàng vừa mới thiu thiu vào giấc ngủ lại bị vỗ tỉnh. Nhưng trong lòng nàng không có tức giận, chỉ có ngọt ngào, nàng biết Tiểu Uyển đây là vui cho nàng mà ngay cả bản thân nàng hiện giờ cũng rất vui vẻ.