Chương 3: Cưới nàng làm bình phong?

Thấy Giang Hải tức giận liếc nàng, Thanh Lam mới nhận ra bản thân vừa rồi lỡ lời, chuyện liên quan đến sĩ diện của nam nhân há có thể cứ thế nói lớn vào mặt hắn.

“Không phải, tướng quân, ta không có ý đó. Ý ta là…ý ta là, ta tuyệt đối sẽ không trở thành công chúa phu nhân chua ngoa không biết điều, thích quản phu quân…là vậy đó…ý ta...”

Tư Thanh Lam lắp ba lắp bắp, nàng đã sớm nghe nói Tông Viễn đại tướng quân là anh hùng số một của Đại Tư nhưng đồng thời cũng là một tên sát thần máu lạnh, nếu ngu ngốc chọc giận hắn chỉ e con đường sau này của nàng khó mà thuận lợi đi rồi. Nhưng lời giải thích còn chưa kịp nói hết liền cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ, kéo nàng về phía hắn. Nàng nhất thời mất trọng tâm, ngã trên ngực lớn của nam nhân, bị hắn ôm lấy.

“Những lời đồn kiểu đó ta đã nghe rất nhiều, cũng chưa từng để tâm. Ngược lại, nàng là phu nhân của ta nhưng một mực tin theo mấy kẻ hồ ngôn loạn ngữ thay vì tin tưởng phu quân mình. Công chúa là đang cho rằng cái kia của ta có vấn đề?”

“Không…không phải. Ngài…ngài đừng nhìn ta như vậy đi, ta…ta không dám nói linh tinh nữa.”

Giang Hải lúc này mới chịu buông nàng ra, khuôn mặt lại trở nên dịu dàng. Hắn không thèm tính toán với nàng, cho người dọn đồ ăn vừa rồi xuống, đồng thời lại mang lên một chậu lớn nước nóng đặt ở gian trong.

“Cái này lát nữa để nương tử ngâm mình. Ngoan, đừng động, ta giúp nàng gỡ bỏ trang sức.”

Sự dịu dàng của hắn khiến nàng cảm thấy có chút không quen nhưng cũng không phản kháng, thật ra là không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi yên để hắn tháo từng món đồ trên tóc. Dù gì, nàng cũng là thiếu nữ vừa mới trưởng thành, hơn nữa, khuôn mặt Giang Hải càng nhìn gần càng tuấn mỹ như được điêu khắc ra vậy, có nhiều lúc Tư Thanh Lam cảm thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi cổ. Tư Thanh Lam vẫn có chút nghi ngờ nam nhân trước mặt liệu có thật sự là phu quân Tông Viễn tướng quân của nàng! Thầm nghĩ, đẹp trai như vậy, nếu có thể chia sẻ cho nàng một phần nhỏ thì tốt biết mấy, nam nhân yêu nghiệt như thế để làm gì?

"Không đau chứ?" Giang Hải nhỏ giọng, quan tâm hỏi.

"Không đau!"

Trên đầu nàng đội một mũ miện tinh xảo được đính rất nhiều đá quý tuy lộng lẫy nhưng rất nặng, làm hằn một vết đỏ lớn ở trán, trên tóc còn cài thêm rất nhiều trang sức bằng vàng ròng và cẩm thạch. Sau khi tháo chúng ra hết, Tư Thanh Lam có cảm giác như mình vừa được giải thoát, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.

“Hỷ phục cũng rất nặng, đây, ta giúp nàng.”

“Được!” Thanh Lam nhanh miệng. Sau một phút mới hồi thần.

“Ayya, không phải. Cởi đồ sao?”

“Tất nhiên, đi ngủ phải cởi đồ rồi.”

“Đi ngủ phải cởi đồ? Ayya tất nhiên đi ngủ phải cởi đồ, nhưng tại sao ngài còn chưa đi, ta có thể tự làm được.”

“Công chúa thật đáng yêu! Đây là phòng tân hôn của ta, tân nương còn ở đây, lý nào ta lại đi ra?”

Tư Thanh Lam bực bội không biết nên nói thế nào, thúc thúc này thật sự quá phiền, nàng đã tạo điều kiện cho hắn sống thật với bản thân như vậy hắn còn không chịu, còn một mực gây khó dễ cho nàng.

Giang Hải cũng nghi hoặc:

“Không phải công chúa vẫn cho rằng, cái kia, ta không được đấy chứ?”

Nàng im lặng không hé nửa lời, khuôn mặt đỏ bừng, Giang Hải không hiểu sao đột nhiên cảm thấy rất thú vị, tiếp tục trêu chọc:

“Vì sao không trả lời? Muốn ta lập tức dùng hành động chứng minh bản thân? Nương tử đã nôn nóng cùng ta động phòng như vậy rồi sao? Ha ha.”

Sắc mặt Tư Thanh Lam đã đỏ ửng như quả cà chua, phần vì xấu hổ, phần vì tức giận, phiền chết nàng rồi. Nàng cố gắng bày ra dáng vẻ đáng yêu nhất, yếu đuối nhất:

“Tướng quân thúc thúc, ngài cần gì phải ở đây dây dưa với ta không thôi chứ? Ta sẽ ngoan ngoãn chỉ ở yên trong phòng, nhất định không gây phiền phức cho ngài. Ngài yên tâm, mặc kệ ta đi có được không?”

“Gọi ta là phu quân!” Giang Hải nhíu mày, giọng nói lạnh lùng. Tư Thanh Lam cũng không muốn tiếp tục kéo dài nữa, nàng cần nghỉ ngơi, trực tiếp nói:

“Được, vậy đêm nay chúng ta nói rõ ràng với nhau. Ta biết người vẻ ngoài anh tuấn, tiền nhiều còn có địa vị cao như ngài vốn dĩ không cần cưới một thê tử xấu xí như ta, cho dù ta có là công chúa thì cũng là công chúa bị chán ghét nhất, không hề có giá trị gì đối với ngài. Hơn nữa, phụ hoàng cho dù muốn ban hôn cũng phải hỏi qua ý của ngài trước, có đúng không? Hai người giao tình nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể có chuyện vì nghi kỵ mà ép ngài cưới ta. Vậy tại sao ngài chấp nhận cưới một thê tử xấu xí phế vật thay vì rất nhiều tiểu thư quyền quý xinh đẹp ngoài kia, tứ hoàng tỷ của ta còn một mực si mê ngài nữa đó!” Đúng vậy, ban đầu nàng cũng cho rằng nhất định là vì nghi kỵ nên phụ hoàng mới làm vậy, nhưng sau này nghĩ kỹ lại thì nàng cảm thấy chuyện này nhất định không thể xảy ra.

Giang Hải nhìn nàng, trong lòng phức tạp nhưng cũng không có trả lời. Thấy vậy, Tư Thanh Lam tiếp tục:

“Mục đích của ngài là muốn dùng ta làm bình phong để che dấu đi con người thật, để ngài có thể thoải mái với những nam nhân đoạn tụ đang nuôi trong doanh trại. Không phải sao? Một nữ nhân không có gì như ta sẽ không thể ghen, không thể cùng nam sủng của ngài tranh đoạt phu quân. Ta đều hiểu, vì vậy ta chưa từng dám mong muốn sẽ thật sự trở thành phu thê với ngài, ngài cứ việc…”

“Nhưng ta muốn…”

Tư Thanh Lam chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời, nàng ngước đôi mắt to tròn long lanh đầy nước nhìn hắn. Giang Hải đưa tay vuốt lên má bánh bao của nàng, sờ lên vết bớt đen xấu xí.

“Ta muốn, ta và nàng, làm một đôi phu thê ân ái cả đời, có được không?”