Chương 25: Độc Quỷ

Kinh thành tứ đại tài nữ là bốn nữ tử được coi là xuất sắc nhất đế đô, bao gồm Lý Như Nguyệt của phủ Lễ Bộ Thượng Thư, nhị công chúa đương triều Tư Thục Nghiên, tam tiểu thư nhà Định Trung Hầu tên Phương Khanh và người cuối cùng là đích nữ duy nhất của nhà lão Đại học sĩ, gọi Cố Chỉ Thu. Bốn người này không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn vô cùng xinh đẹp diễm lệ, là niềm tự hào của gia tộc. So với một công chúa không được yêu thích như Tư Thanh Lam, quả khác xa một trời một vực.

"Đối thơ đã có người chiến thắng, tiếp theo...mọi người thấy sao?" Tô Mãn nhẹ nhàng nói cắt ngang bầu không khí, âm thanh trong trẻo.

"Hay là thi họa đi?" Tiểu thư nhà Thiếu khanh Đại lý tự cười cười lên tiếng. Gia tộc thừa tướng danh vọng rất cao, nàng rất muốn lấy lòng Tô Mãn nên lập từng phụ họa.

Thừa tướng phu nhân gật đầu đồng tình.

"Được, vậy liền thi họa đi! Người đâu, mau chuẩn bị."

Rất nhanh giấy mực đã được bày ra. Tiểu Uyển nhìn những màu sắc được đặc chế từ cánh hoa và một số loài thực vật đặc biệt trên bàn, có hơi kích động. Nàng biết phu nhân nhà mình thông thạo cầm kỳ thi họa, chỉ là hay giấu nghề, hơn nũa sở trường chính là vẽ tranh. Hội ngắm hoa của nhà thừa tướng quy mô không hề nhỏ, mời đến đều là phu nhân cao quý và tiểu thư tài nữ. Nếu thể hiện tài nghệ thật tốt, thông qua cuộc thi này có thể tăng không ít danh tiếng, đối với một người có tiếng xấu như Tư Thanh Lam càng là cơ hội không nên bỏ qua. Nhưng Tiểu Uyển háo hức nhìn về phía phu nhân, vẫn chỉ thấy nàng trầm mặc ngồi xem, không có chút biểu hiện muốn thi triển tài năng.

"Phu nhân, hay là cũng thử một chút?" Nàng nhỏ giọng.

Tư Thanh Lam không đáp lại, chỉ lắc đầu, chung quy nàng vốn hèn mà, đông người như này kêu nàng xông pha tranh giành nàng căn bản không dám, cũng không muốn. Cho đến khi thừa tướng phu nhân công bố giải thưởng là một cây Bách Liên Thảo còn tươi, Tư Thanh Lam bất ngờ, sau đó liền kích động nắm chặt bàn tay.

Bách Liên Lhảo kia nở rộ đầy đóa hoa trắng, nhìn qua tựa như hoa sen nhỏ nhưng thực chất lại không phải hoa sen, nó là một loài thực vật thân mềm vốn chỉ sống ở Tây Vực xa xôi, nhìn khắp Đại Tư không có cây thứ hai. Thông thường hằng năm hoa Bách Liên Thảo khô được nhập khẩu từ Tây Vực về Đại Tư mỗi năm một lần, giá cũng rất cao không chỉ bởi quãng đường vận chuyển xa xôi mà còn vì sự hiếm có khó trồng của nó. Người người đều biết Bách Liên Lhảo là nguyên liệu để tạo ra màu trắng đẹp đẽ tinh khôi nhất dùng trong màu mực và nhuộm vải cũng như dùng làm hương liệu an thần, nhưng Tư Thanh Lam còn biết, Bách Liên Thảo còn là thảo dược chính trong giải Độc Quỷ.

Đúng thế, vết bớt trên mặt nàng không phải tự nhiên mà có, nàng bị hạ độc quỷ. Nàng mới biết được điều này không lâu, khi Giang Hải quay về lần trước, hắn đã nói cho nàng biết. Giang Hải sớm đã tìm được phương thuốc giải độc và các nguyên liệu cần có, duy chỉ còn thiếu Bách Liên Thảo, người phái ra đi tìm đều không thấy hồi âm. Giang Hải không có ở đây, Tư Thanh Lam chỉ đành tiếp tục chờ đợi, thật không ngờ sẽ xuất hiện một cây ở hội ngắm hoa này. Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, không để ý một đôi giày thêu hoa đã xuất hiện trước mắt từ bao giờ.

Phương Khanh vốn đã tức giận vì sơ ý mà bị Lý Như Nguyệt qua mặt nhưng không thể làm gì nàng ta, nàng vốn mong sẽ thi cầm, như vậy sẽ có thể giành chiến hòa cùng Lý Như Nguyệt nhưng bây giờ quyết định thi họa, nàng không quá tự tin. Vốn là thấy Tư Thanh Lam dễ ăn hϊếp, muốn trút giận lên người nàng, lại không ngờ chào hỏi mấy hồi vẫn bị nàng cho ăn bơ. Tiểu Uyển phải khéo léo nhắc nhở Tư Thanh Lam mới hồi thần, niềm vui gặp được Bách Liên Thảo quá lớn khiến nàng quên đi mọi thứ xung quanh.

"Thanh Lam công chúa ah ta nên gọi tướng quân phu nhân mới phải, là Khanh Nhi thấp kém không xứng cùng người nói chuyện sao?"

Phương Khanh vừa nói vừa che mặt nức nở, như vừa chịu ủy khuất rất lớn. Tư Thanh Lam bị một màn này làm cho bối rối, nhất thời luống cuống tay chân không biết nên làm sao mới phải. Cũng may có Tô Mãn gần đó vội vàng giúp nàng giải vây mới thoát được cái danh bắt nạt.

Phương Khanh bị nói đến mức câm lặng, sau vẫn không chịu thôi.

"Nói vậy là phu nhân không có chê ta? Có thể cùng ta giao lưu một phen đúng chứ?"

Mọi người ở trong hoa viên bị làm cho kinh ngạc, nhất thời đều nhìn về phía Tư Thanh Lam. Khuôn mặt nàng đã được che lại cẩn thận, chỉ còn có đôi mắt xinh đẹp long lanh, hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Nàng cẩn thận nhớ lại xem bản thân chọc ghẹo vị tiểu thư này khi nào, nhưng nghĩ mãi không ra.

Thư Nhiễm xin cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả dành cho bộ truyện! <33

Truyện được đăng độc quyền tại truyenhdt.com.