Chương 12: Tiến cung

Thấm thoắt đã trôi qua nửa tháng, mười năm ngày sau đại hôn chính là ngày phu thê mới cưới ra mắt nhà tân nương theo như tập tục của nước Đại Tư. Cuộc sống ở Giang phủ dường như không có thay đổi nhiều, Giang lão phu nhân miễn cho Tư Thanh Lam thỉnh an mỗi ngày, chỉ dặn dò nàng có thời gian thì đến thăm bà. Mấy ngày này Tư Thanh Lam hầu như đều ở trong viện vẽ tranh làm thơ, thỉnh thoảng tìm Giang lão phu nhân trò chuyện những người khác đều không gặp qua, nhìn chung vừa yên bình cũng vừa buồn chán. Nhưng đối với nàng, cuộc sống như vậy là tốt nhất. Hôm nay tiến cung coi như đổi không khí đôi chút rồi nàng sẽ chính thức bắt đầu chuỗi ngày sống an nhàn của mình.

Tiểu Uyển cùng mấy nha hoàn giúp Tư Thanh Lam mặc lên một bộ y phục màu xanh lục tuy đơn giản mà trang nhã, ngay cả trâm cài trang sức cũng đều được Hoa đại nương chuẩn bị kỹ càng, tất cả đều là đồ thượng hạng.

"Vất vả cho các ngươi rồi. Được rồi, không cần trang điểm cầu kỳ chỉ khiến người ta nhìn vào thêm khó chịu, chỉnh chu là được." Tư Thanh Lam nói với nha hoàn bên cạnh.

Hoa đại nương nghe vậy cảm thấy có chút chua xót, cao giọng nói:

"Người là phu nhân của Tông Viễn đại tướng quân, ai dám khó chịu với người! Phu nhân à, người nghĩ nhiều rồi."

"Được rồi đại nương, là ta nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi." Nàng mỉm cười nói. " Nào, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."

Tiểu Uyển lại như sực nhớ ra điều gì, thất thanh:

"A! Chúng ta không đợi tướng quân sao? Tân nương mới gả qua nếu về một mình không có phu quân sẽ rất mất mặt, hơn nữa người còn là công chúa đó."

Ở Đại Tư, nếu ngày đầu tiên mà nữ tử quay về một mình, chứng tỏ người ấy không được phu quân coi trọng, dự là tương lai sau này sẽ phải nhẫn nhục mà sống, là một chuyện cực kỳ đáng xấu hổ. Tư Thanh Lam sao lại không biết điều này, nhưng phu quân nàng nói đi là đi ngay cả một phong thư cũng không gửi về, vậy nàng chỉ đành...Hoa đại nương liếc Tiểu Uyển một cái khiến nàng ta ngậm chặt môi.

"Tướng quân vì quốc sự mà không về kịp, ai dám cười chê? Còn có rất nhiều người của phủ tướng quân cùng tiến cung, uy phong nhất định không nhỏ. Chuyện này, Tiểu Uyển ngươi không cần lo lắng." Hoa đại nương lại quay qua Tư Thanh Lam, hối giục: "Bên ngoài đều đã sắp xếp xong, phu nhân, đến giờ rồi."

Quả đúng như Hoa đại nương nói, khí thế của đoàn người rần rần náo động cả một con phố. Tư Thanh Lam ngồi trong một kiệu thiếc dát vàng, trên đỉnh còn có một viên minh châu màu đỏ toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Người xung quanh kiệu phải có trên dưới hai mươi người nối đuôi nhau đi thành đoàn, hướng phía cửa nội cung mà tới.

"Đây không phải cờ của Giang phủ Giang tướng quân sao?"

"Ngươi không biết à? Hôm nay chính là ngày Thanh Lam công chúa tiến cung diện kiến theo phong tục."

"Có cần làm lớn như vậy? Công chúa xấu xí này có lẽ rất được Giang phủ coi trọng nha!"

"Cẩn thận cái miệng ngươi, nàng ta dù sao cũng là công chúa đương triều. Nếu để người ngoài nghe được,..."

"Ta biết rồi, biết rồi. Ngươi đừng doạ ta nữa." Tạ Cảnh vội vã che miệng, hắn vốn chỉ đến xem náo nhiệt mà hiện tại có nguy cơ bị phán tội phỉ báng?

Rất nhanh đoàn người đã dừng trước cửa vào nội cung, sau khi đợi nội quan vào bẩm báo liền được tiến vào.

Trong đại sảnh của Phượng Ninh cung, khắp nơi được bày trí xa xỉ lộng lẫy. Ngồi nơi cao nhất là Hoàng hậu nương nương, xung quanh là mấy vị nương nương và công chúa.

"Thanh Lam thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an."

"Đứng lên đi! Ban ghế!"

Tư Thanh Lam nhún chân hành lễ, sau khi cảm tạ hoàng hậu nương nương, nói thêm vài câu cho đúng lễ giáo liền đi thẳng đến ghế của mình. Nàng ngồi đó đầu hơi cúi xuống, chỉ im lặng. Nàng vẫn luôn là như vậy, đối với người không thân thiết đều sẽ không nói nhiều, hơn nữa nơi đây còn có rất nhiều hoàng phi, hoàng tỷ của nàng, Tư Thanh Lam vô cùng căng thẳng.

Mọi người cũng không phải không biết vị công chúa này nổi tiếng dung mạo xấu xí, tính cách nhu nhược, hầu hết đều không thèm làm khó làm dễ nàng. Nhưng có một người lại rất để tâm, tam công chúa Tư Thiếu Lan vốn si mê Giang Hải từ lâu, nàng ta vẫn luôn cho rằng bản thân mới xứng đáng trở thành tướng quân phu nhân, ai ngờ được hoàng thượng lại tứ hôn Giang Hải với hoàng muội xấu xí Tư Thanh Lam kia, nàng ta sao có thể cam tâm.

"Thập tam hoàng muội sao lại ngồi cô đơn thế này, hoàng muội mới là nhân vật chính hôm nay kia mà, đúng không các vị?"

Câu nói của Tư Thiếu Lan khiến mọi người trong phòng đều có chút ngại ngùng, hoàng hậu nương nương mới lên tiếng giải vây.

"Không cần câu nệ, tất cả thoải mái là được. Nào, tiếp tục cùng bổn cung ăn bánh uống trà."

Nhưng Tam công chúa không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, điểm yếu lớn nhất...tất nhiên là Tư Thanh Lam không có phu quân cùng đi.

"Không phải chứ Hoàng muội, tuy nói Tông Viễn đại tướng quân mang trên mình đại sự quốc gia nhưng cũng đâu thể bỏ mặc muội trong một ngày quan trọng thế này? Đây đều là mặt mũi của nữ nhân, của hoàng thất đó!"