“Chỗ anh Nhiên học cách nhà xa quá, con sẽ nhớ ba và mẹ.” Diệp Hoàn Tâm uống xong ngụm cháo đậu cuối cùng, cô buông thìa xuống rồi kéo tay mẹ cô và làm nũng.
“Đứa nhỏ này, cũng đã tròn mười tám tuổi rồi mà còn dính người như thế. Có cách xa hơn nữa thì chỉ mất hai tiếng trên máy bay là đến rồi.” Trong lòng Lâm Nhược Lan rất thích đứa con ngoan là Hoàn Tâm này của bà. Đối với những lời ngon ngọt làm nũng của cô, bà cũng rất thích.
“Nhưng mà con có chứng sợ máy bay mà, bay tới bay lui rất khó chịu. Con vẫn nên tìm một trường đại học có chuyên môn phù hợp ở gần thành phố C thôi. Chú Tư, chú thấy sao ạ?” Có người cương quyết muốn kéo cô sang phía Đông học trường top năm danh giá nhưng trong lòng cô sớm đã có dự tính của mình rồi. Hơn nữa, cô cũng rất thông minh, vừa hay tự tìm cho bản thân một cái “đệm lưng”.
“Tất nhiên, cuộc sống và tương lai của cháu là do cháu tự quyết định. Có thể tham khảo những ý kiến của người khác nhưng không thể bị chi phối được.” Ồ, phải chăng chú tư đang dùng tư thế trưởng bối trong nhà để bắt đầu dạy bảo rồi sao?
“Cháu cũng nghĩ như thế.” Sau khi Diệp Hoàn Tâm ăn no, cô đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ chột dạ. Cô không những to gan nhìn thẳng vào mặt chú Tư nhà mình mà còn lộ ra biểu cảm cực kỳ đáng yêu với đôi mắt lấp lánh.
Lúc này trong lòng cô chỉ có một cảm giác duy nhất là: Cuộc sống chỉ cần một tri kỷ thôi là đủ rồi.
Cho dù người tri kỷ này là nam hay nữ, lớn hơn hay ít hơn cô mấy tuổi, có phải là trưởng bối của cô hay không cũng chẳng quan trọng.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Hoàn Tâm bắt đầu bàn bạc với mẹ về hành trình buổi chiều: “Thừa dịp mấy hôm nay chưa nghỉ hè, con muốn cùng Khả Doanh đi quanh đại học C một vòng, con muốn cảm thụ bầu không khí đại học sớm hơn một chút.”
“Con đúng là không chịu ngồi yên một phút nào. Mẹ rất vất vả mới chờ con thi xong, mà con không muốn ở nhà chơi với mẹ.” Lâm Nhược Lan làm bà chủ dành toàn thời gian chăm sóc cho gia đình, lúc nào bà cũng cần có người làm bạn hơn bất kỳ ai trong nhà. Chỉ tiếc rằng hết lần này tới lần khác, con gái bà không chịu ngồi yên một chỗ. Hy vọng vào bạn học Diệp Hoàn Tâm an phận ngồi yên ở trong nhà đọc sách, ngắm hoa, vui vẻ trò chuyện thật sự không dễ dàng.
“Thời gian nghỉ hè còn rất dài mà, sau này con còn có rất nhiều cơ hội. Hôm nay con đã thỏa thuận xong hành trình đến đại học C với Khả Doanh rồi. Nếu con không đi chắc chắn sẽ bị bạn ấy mắng là không giữ chữ tín.” Diệp Hoàn Tâm đương nhiên cũng biết mẹ mình muốn có người ở bên cạnh, nhưng cũng không thể bởi vì muốn ở nhà với mẹ mà thay đổi kế hoạch đã dự kiến được.
“Mẹ chỉ nói vậy thôi, nhìn xem con đã nôn nóng thế rồi. Nếu đã hẹn trước rồi, sao mẹ có thể bắt con phải thay đổi. Nhưng con đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn. Bên ngoài nắng to, con phải chú ý phòng cháy nắng biết chưa.” Tuy rằng Hoàn Tâm đã trưởng thành, nhưng đối với Lâm Nhược Lan mà nói, cô vẫn là cô bé năm đó bị luống cuống tay chân khi lần đầu tiên nhìn thấy kinh nguyệt.
“Con không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, những việc này con đều biết mà mẹ.” Sau khi học trung học, Diệp Hoàn Tâm đúng là đã thành thục hơn, cho nên đối với các loại dặn dò của mẹ lần này cô cảm thấy bất đắc dĩ.
Lâm Nhược Lan còn muốn tiếp tục căn dặn thêm hai câu thì Thẩm Hoài Việt vừa nghe điện thoại xong đi ra định rời khỏi, lúc này bà mới bị anh dời đi sự chú ý: “Em vừa trở về, chỗ ở chắc là không dọn dẹp kịp được, mấy ngày nay hãy ở lại đây đi.”
“Nhà đó vẫn luôn có người ở, nên cũng không cần dọn dẹp nhiều. Buổi tối em còn muốn đến Nguyệt Sơn chào hỏi ông bà, không nên ở đây quấy rầy anh chị”. Thẩm Hoài Việt là người rất tham công tiếc việc và là người bận rộn, thường không tùy tiện thay đổi hành trình đã sắp xếp trước.
“Lúc chú về không đến chào hỏi ông bà mà đi thẳng đến nhà cháu sao?” Lời này khiến Diệp Hoàn Tâm vừa bất ngờ, vừa ngạc nhiên.
“Chú có một người bạn ở gần khu vực này, tiện đường đi nhờ xe tới đây luôn.” Không phải Thẩm Hoài Việt nói dối, nhưng nói đúng ra thì cũng không phải hoàn toàn là sự thật.
Một tháng trước, sau khi anh quyết định về nước để phát triển sự nghiệp, anh đã quyết định điểm dừng chân đầu tiên là ở nhà anh cả, nên có đi nhờ xe hay không cũng không ảnh hưởng hành trình quan trọng nhất này.
Tất nhiên, Diệp Hoàn Tâm đơn thuần còn chưa nghĩ tới nhiều như vậy, nên cô không nghi ngờ gì về lời giải thích đi nhờ xe của anh: “Vậy hôm nào chú lại qua đây chơi đi, cháu còn hẹn với bạn học đi tham quan đại học C một chút. Cháu lên lầu trước, gặp chú sau nhé.”
Tính Diệp Hoàn Tâm hấp tấp, từ cuối cùng “gặp” còn chưa nói xong, cô đã chạy cách xa Thẩm Hoài Việt, nhìn lại chỉ còn có một đầu tóc dài đen nhánh.
Năm năm qua, Thẩm Hoài Việt vẫn luôn cố gắng kiềm chế, không đi hỏi thăm tìm hiểu tình hình gần đây của Diệp Hoàn Tâm và hình dáng cô bây giờ như thế nào. Bởi vậy, trong lòng anh khó tránh khỏi sẽ có đủ loại phỏng đoán, suy nghĩ miên man.
May mà điều anh lo lắng cũng không xảy ra. Năm ấy, liên tục trong vòng một tháng, cô bé mất đi cả cha lẫn mẹ. Bây giờ cô bé đáng thương đó không chỉ lớn lên khỏe mạnh mà còn trở thành một cô gái trưởng thành. Hơn nữa cô vẫn luôn là cô gái tính tình rộng rãi, vui vẻ, lạc quan. Tất cả những điều này, không chỉ làm anh cảm thấy vui mừng, mà còn làm cho anh có loại tình cảm kiên định đã lâu chưa từng có.
Lâm Nhược Lan cũng có thể đoán được đại khái trong lòng chú em chồng đang suy nghĩ cái gì. Sau khi nhìn theo bóng dáng Hoàn Tâm hoàn toàn biến mất bà mới hạ giọng, mở miệng nói với Thẩm Hoài Việt: “Cuối cùng chị cũng không phụ sự tin tưởng và kỳ vọng của em, có đôi khi chị yêu thương con bé hơn cả Tiêu Nhiên, chị cảm thấy rất có thành tựu.”