Chương 2

“Năm năm không gặp, chắc cháu nó không thể nhớ rõ em đâu.” Sau một lúc thất thần, rất nhanh Thẩm Hoài Việt đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Anh giả vờ không thèm để ý mà nói với chị dâu của mình.

Mặc dù Diệp Hoàn Tâm chưa hoàn toàn tỉnh lại nhưng bản thân tự dưng bị “bôi nhọ” vô lý như thế, cô sẽ không chấp nhận đâu.

“Cháu nhớ rõ lắm, chú tên là Thẩm Hoài Việt, là em trai thứ tư của ba cháu, cho nên cháu phải gọi chú là chú Tư.”

Ầy dà, nếu như thật sự chẳng nhớ rõ thì tối hôm qua cô cũng không mơ cùng chú ấy “dây dưa” trong mộng cả đêm đâu.

Vừa rồi người nào đó còn giả vờ tỏ ra bình tĩnh thì lúc này như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi nhẹ nhõm và nói: “Xem ra cháu còn có lương tâm đấy.” Phải biết rằng, hồi trước anh đã hao tâm tổn trí làm người trung gian giới thiệu mới đưa cô là một người mới mất đi ba mẹ, không nơi nương tựa đến nhà họ Thẩm, một gia đình lớn tràn đầy không khí ấm áp. Anh là người có ơn lớn nhất với cô nên cô thật sự không được phép quên anh.

Năm đó, mẹ nuôi của Diệp Hoàn Tâm, Lâm Nhược Lan là người rõ nhất nhưng bà cảm thấy bây giờ không phải là lúc tốt nhất để nhớ lại tình cảnh của năm đó, bà nói: “Con còn không mau đi xuống đi, cháo sắp nguội cả rồi, cũng không thể để dì Nghiêm hâm cháo lại lần thứ ba cho con được.”

Mặc dù hôm nay ngủ dậy muộn là chuyện ngẫu nhiên nhưng Diệp Hoàn Tâm vẫn cảm thấy xấu hổ, cô nghịch ngợm thè lưỡi rồi mới chạy như bay xuống lầu.

Ông nội Thẩm giáo dục rất nghiêm khắc, không được nói chuyện trong lúc ăn và ngủ là quy định do tự ông đặt ra. Dưới tình huống có hai vị trưởng bối ở đây, Diệp Hoàn Tâm càng không dám lỗ mãng, cô yên lặng ăn bát cháo ngũ cốc. Trong khoảng thời gian này, cô còn chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía Thẩm Hoài Việt một giây nào.

Lâm Nhược Lan chỉ cho là cô ngoan ngoãn và hiểu lễ nghĩa, lúc ăn sáng cũng không chểnh mảng. Nhưng mà bà lại không biết rằng tất cả đều do cô đang chột dạ.

Từ khi còn nhỏ, Thẩm Hoài Việt là đứa trẻ bướng bỉnh, nổi loạn và không vâng lời nhất ở trong nhà họ Thẩm, những quy tắc do ông cụ nhà anh đặt ra cũng chẳng thể trói buộc được anh.

“Nghe nói, hôm qua cháu mới hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học xong, có cảm giác thế nào?” Cô nhóc bình tĩnh uống hơn phân nửa bát cháo đậu, còn ăn thêm một cái bánh bao chiên, tám chín phần là no rồi, cũng vừa hay có thể phá vỡ quy định do ông cụ đặt ra.

“Khá tốt ạ, bình thường cháu vẫn chăm chỉ nên chắc chắn bài thi không làm khó được cháu ạ.” Theo như những lời đánh giá từ các bạn học khác đối với người học giỏi như Diệp Hoàn Tâm thì thi đại học không phải là vấn đề khiến cô phải lo lắng. Nhưng cô không ngờ rằng chú Tư vốn luôn ở nước ngoài hàng năm lại vẫn có thể nắm bắt thông tin nhanh đến thế.

“Sao chú biết hôm qua cháu mới thi đại học xong ạ?”

Cô chủ động mở miệng nói chuyện nhưng Thẩm Hoài Việt lại chẳng có hành động hay nói năng gì mà anh chỉ cho cô nhóc một nụ cười.

“Nhắc đến chuyện học hành, Hoàn Tâm còn tốt hơn so với mấy đứa trẻ khác ở trong nhà. Nếu như dựa theo tính tình nóng nảy của Tiêu Nhiên thì đúng là con bé học hết lớp mười một rồi trực tiếp tham gia vào kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không sao cả.” Đối với tâm tư con trai nhà mình, Lâm Nhược Lan làm mẹ là người hiểu rõ nhất. Ngày hôm qua, sau khi Hoàn Tâm vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, buổi tối Tiêu Nhiên được rảnh rỗi thì cậu ta lập tức gọi điện thoại về nhà xác nhận chuyện đăng ký nguyện vọng và cương quyết muốn Hoàn Tâm báo danh vào trường đại học mà cậu ta đang học. Ý đồ này của cậu ta đã hoàn toàn biểu lộ rõ ràng.

Từ lúc sinh ra, Thẩm Hoài Việt vốn đã nhạy bén hơn người khác nên anh nhanh chóng hiểu rõ những ẩn ý đằng sau lời nói của Lâm Nhược Lan, anh cũng hiểu rõ ý đồ trong lòng người cháu trai của anh. Năm đó, khi Hoàn Tâm được nhà họ Thẩm nhận nuôi, người vui mừng nhất chính là cái người được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, được yêu thương chiều chuộng ngay từ nhỏ cho đến lúc lớn - Cháu trai đích tôn của nhà họ Thẩm. Năm năm trước thằng nhóc đó vui mừng nhiều hơn là vì nó có bạn mới cùng chơi với nó. Năm năm sau, có lẽ thằng nhóc đã nảy sinh một vài suy nghĩ khác.

Hoàn Tâm chỉ kém Tiêu Nhiên một tuổi, hai đứa lại trải qua thời kỳ trưởng thành cùng nhau, có thể nói là một nửa thanh mai trúc mã nên có xảy ra phản ứng hóa học cũng là điều cực kỳ bình thường. Nhưng trong lòng Thẩm Hoài Việt lại sinh ra sự ghét bỏ khó hiểu, đến mức anh chả hiểu nổi sự ghét bỏ này từ đâu mà ra. Ngay cả bản thân anh cũng không tìm được manh mối gì.

“Anh trai muốn con tham gia vào kỳ thi đại học với anh ấy, đăng ký vào cùng một trường đại học, anh ấy thật biết cách bắt nạt con. Con sẽ không cho anh ấy được như ý đâu.” Có lẽ Diệp Hoàn Tâm là người duy nhất trong nhà họ Thẩm không biết ý đồ của Thẩm Tiêu Nhiên, biểu hiện trong chuyện này của cô cũng rất rõ.

Mặc dù anh không biết những lời này của Hoàn Tâm có phải thật lòng hay không, hoặc đây vẫn chỉ là lời nói cho vui miệng. Nhưng tóm lại, những lời này khiến Thẩm Hoài Việt phá lệ cảm thấy rất dễ chịu và thích ý.

“Đứa nhỏ ngốc này, có người luôn ở bên cạnh con thì con sẽ được người ta chăm sóc bất kỳ lúc nào, thế còn không tốt à? Hơn nữa, Tiêu Nhiên còn học ở trường top năm danh giá, ở đấy cũng có nhiều chuyên ngành tốt. Nói thế nào thì đây chắc chắn là lựa chọn hàng đầu của con mới đúng.” Nghe ra ẩn ý của Lâm Nhược Lan, rõ ràng bà đã lầm tưởng lời nói của Hoàn Tâm là thật rồi.