Chương 51

Hoắc Lưu Hành nhìn nàng: “Hôm nay có đau đầu không?”

“Không đau.” Nàng lắc đầu, “Nói mới thấy kỳ lạ. Ta nghe nói người say rượu sẽ đau đầu, ta vẫn bình an vô sự như vật có phải là do thiên phú lạ thường không?”

Nhớ đến hôm qua hắn đã nhiều lần xoa bóp cho nàng, Hoắc Lưu hành nheo mắt nhìn nàng: “Đúng, về sau ngươi cứ uống nhiều đi, có lẽ có thể còn tăng thêm một bậc nữa.”

Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu lia lịa: “Không uống nữa. Ta không dám uống nữa.”

Hoắc Lưu Hành nhìn nàng đầy tội lỗi múc canh, lắc đầu, thật sự cảm thấy bản thân mình như đang nuôi con gái vậy.

Nửa thời gian ăn bữa trưa, Không Thanh đến. Người hắn tìm thế mà lại là Thẩm Lệnh Trăn: “Thiếu phu nhân, nhị tiểu thư đang ở ngoài tìm ngài.”

Nàng vẫn chưa trả lời, Hoắc Lưu Hành đã lạnh lùng lắc đầu: “Gần đây con bé chăm chỉ bám ngươi quá nhỉ?” Chăm chỉ đến mức đến chữ của huynh trưởng cũng dám bán đi.

“Cả ngày ở trong nhà tiểu cô nương sẽ cảm thấy chán mà. Vừa hay ta cũng cảm nhàn rỗi.” Thẩm Lệnh Trăn giải thích, lại quay đầu sang hỏi Không Thanh, “Nhị tiểu thư có chuyện gì?”

“Nhị tiểu thư nói rằng tý nữa muốn ra ngoài chơi nhưng vết thương của đại tiểu thương vừa khỏi, không có hứng ra ngoài nên nàng mới đến hỏi ngài có muốn đi cùng không.”

Mắt của Thẩm Lệnh Trăn sáng rực rồi lại tối đi, quay đầu nhìn Hoắc Lưu Hành.

Mặc dù ở Tây bắc không phân nam nữ nhưng suy cho cùng từ nhỏ nàng sống ở Biện Kinh, chuyện xuất đầu lộ diện này, nàng vẫn không quen tự mình quyết định.

Hoắc Lưu Hành nhìn mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ: “Lúc này ra ngoài rất nóng, ngươi sẽ không bị say nắng chứ…”

“Ta cũng không…”

Hai chữ “yếu ớt” vẫn chưa nói a Thẩm Lệnh Trăn đã tự cân nhắc bản thân mình, thấy những mùa hè trước đó cũng không có những tiền lệ như thế này bèn nói: “Thôi vậy, ta không đi nữa.”

“Ngươi nghẹn thức ăn sao?”

Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy quái lạ nhìn hắn, cảm thấy sao Hoắc Lưu Hành đột nhiên biến thành nói nhiều như a cha của nàng vậy.

Nàng bĩu môi: “Như thế này không được, như thế kia cũng không được, vậy rốt cuộc Lang quân muốn ta làm gì?”

“Uống xong bát trà chống say nắng rồi đi.”

Nàng lập tức trở nên vui vẻ: “Lang quân đúng là túc trí đa mưu.” Nàng nói với Không Thanh: “Ngươi đi nói với nhị tiểu thư, chút nữa ta sẽ qua.”

Hoắc Lưu Hành nghĩ nghĩ, quay đầu lại hỏi Kinh Mặc: “Hôm nay có thư báo từ bên phía Định Biên Quân, có phải thư khẩn gì không?”

“Không phải. Thế nhưng vừa nữa tiểu nhân vừa xem qua phát hiện vài chỗ đáng ngờ, có lẽ cần ngài nhanh chóng qua xem.”

“Vậy ngươi cho mấy phủ binh đi theo bọn họ, bảo vệ sự an toàn cho hai người.”

Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới nghe ra dụng ý của Hoắc Lưu Hành: “Lang quân không cần lo lắng cùng bọn ta lên phố chơi, xử lý công việc là được rồi. Không có Lang quân, trên phố vô cùng an toàn.”

“…” Không phân biệt tốt xấu.

Trong lòng Kinh Mặc nghĩ, mặc dù lời nói của Thiếu phu nhân bao hàm nhiều nghĩa nhưng không phải là không có căn cứ.

Hoắc Lưu Hành không muốn nhìn Thẩm Lệnh Trăn nữa, ăn không no lắm đã quay về thư phòng, cầm thư báo mà Kinh Mặc đã sắp xếp xong đọc lại lần nữa.

Hắn đọc hết cả một buổi chiều.

Hắn sắp xếp lại thư báo, đặt sang một bên, mở tấm bản đồ bằng da dê ra, dùng ngón tay chỉ chỉ vẽ, chậm rãi chau mày.

Kinh Mặc nói: “Hai châu Diêm, Hồng ở Tây Khuong xảy ra nạn hạn hán đã hơn một tháng. Gần một tháng trở lại đây, những người dân tị nạn đói khát không có thức ăn không ngừng quấy nhiễu biên giới, thỉnh thoảng có hành động cướp bóc, số lần đàn áp bạo loạn của Quân chủ đã hơn mười lần, hơn nữa từ đầu đến cuối triều đình Tây Khương vẫn không thực hiện các biện pháp sắp xếp chỗ ở cho các dân tị nạn, hiệu quả cứu trợ thiên tai vô cùng thấp, không biết có phải do các quan bên dưới tham ô hay là bên trên có ý như vậy. Lang quân nghĩ bên trong có phải có gì kỳ lạ không?”

“Chỉ dựa vào những điểm này cũng không dễ đánh giá, nhưng địa điểm hơn mười lần xảy ra bạo loạn này đúng là kỳ lạ.” Hoắc Lưu Hành chỉ vào bản đồ, chỉ vào từng chỗ một, “Đều là những nói ven biên giới, lực lượng quân sự tương đối yếu, hơn nữa dùng được tốt chiến thuật dương đông kích tây.

Nếu chỉ là dân tị nạn bình thường thì không thể vừa tìm đã tìm được nơi chuẩn xác, cũng không nên phối hợp với nhau liên tục như vậy.

“Như vậy, nếu thật sự có quân đội trà trộn và dân tị nạn, nhân nạn đói này có âm mưu gì?” Kinh Mặc chau mày, “Rốt cuộc Tây Khương đang âm mưu điều gì?”

Hoắc Lưu Hành chau mày không nói gì.

Mười năm trước, Tây Khương xâm chiếm Hà Tây, có được lợi lộc, những năm gần đây càng ngày càng lòng tham không đáy, đả kích ngấm ngầm, liên tiếp xuất hiện.

Mà tâm ma Thánh thượng vẫn chưa xoá bỏ được, không chỉ không dám thu hồi lại Hà Tây, thậm chí ông luôn sắp xếp nhưng quan văn từ trung ương đến hãm chân võ tướng ở dọc biên ải.