Chương 52

Hiện giờ phụ thân của Hoắc Lưu Hành đã hơn 60 tuổi, bởi vì ở sa trường trong khoảng một thời gian dài nên bệnh tật, vết thương ở toàn thân, không thể hỗ trợ thêm được gì; với người ngoài, Hoắc Lưu Hành lại là một tên tàn tật, tất nhiên là bọn họ không coi trọng rồi.

Những tướng lĩnh có ích ở biên ải chỉ còn lại mấy người, người Tây Khương lại rục rịch ngóc đầu dậy cũng là chuyện bình thường.

Kinh Mặc lại thở dài, lại nói: “Mặc dù trong thư báo không nhắc đến chữ nào nhưng tiểu nhân nghĩ một tháng trở lại đây quân chủ cũng đã vô cùng lo lắng, có lẽ cũng đã thế uy sức yếu. Nếu như Tây Khương cố ý kéo dài thời gian cứu trợ thiên tai, cứ như vậy sợ rằng…”

“Nếu như đổi lại trước kia ta tự mình đi một chuyến rồi.”

Những năm gần đây, Hoắc Lưu Hành cũng không ở trong nhà suốt, thỉnh thoảng đột nhiên phát sinh chuyện gì cũng cũng mạo hiểm đi ra ngoài mấy chuyến.

Nhưng giờ phút quan trọng này, thánh thượng vừa bắt đầu ý muốn sử dụng Hoắc gia, ăn bản tứ phía đều có vô số những con mắt đang nhìn chằm chằm hắn, huống hồ những mối nguy hiểm tiềm ẩn do tên phiền phức Triệu Tuần để lại ở Hoắc Phủ vẫn chưa hoàn toàn được loại bỏ, một khi hắn đi mất tích 10 ngày nửa tháng, há không khiến người khác chú ý?”

Trong lúc hết đường xoay sở này đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm”, cửa thư phòng bị gió thổi bật ra.

Hoắc Lưu Hành nhìn theo tiếng động, tiến lên trên mở cửa sổ, giơ tay ra thử gió, nhìn những đám mây chuyển động trên trời, sắc mặt dần dần thay đổi: “Sáng nay hoa cỏ trong vườn cỏ ướt sương không?”

“Chuyện này, buổi sáng có chút lạnh.”

Biểu cảm của hắn trở nên nghiêm trọng: “Thiếu phu nhân quay lại chưa?”

“Chắc là chưa.” Kinh Mặc nhìn trời bắt đầu nổi gió, “Lang quân yên tâm, hạ nhân đã chuẩn bị ô cho Thiếu phu nhân và nhị tiểu thư, không sợ bị mưa ướt.

Hoắc Lưu Hành lắc đầy: “Người cưỡi ngựa nhanh chóng ra phố tìm bọn họ, bảo bọn họ tránh vào một trong căn phòng vững chắc, ngươi sai phủ binh đi giúp đỡ người dân sơ tán, lập tức thông báo cho tri châu chuẩn bị ứng nạn.

Kinh Mắc sửng sốt: “Ứng nạn?”

“Sắp mưa đá rồi.”

Khu vực Tây Bắc hạ nóng đông lạnh luân chuyển khắc nghiệt, mưa đá cũng là chuyện thường xảy ra, năm ngoái cũng xảy ra một hai lần nhưng bình thường cũng không gây hại gì cho hoa màu.

Có thể bị gọi là ”nạn” thì mưa đá lần này có thể đủ để phá hỏng nhà, làm gia súc chết, phá huỷ mùa màng.

Bỗng nhiên Hoắc gia trở nên bận rộn.

Hoắc Thư Nghi chuẩn bị lên phố tìm Hoắc Diệu Linh thì bị Hoắc Lưu Hành ngăn lại: “Ta sai Kinh Mặc đi rồi, hiện giờ ngươi ra ngoài chỉ càng thêm loạn, công sức này chi bằng giúp đỡ hàng xóm khơi thông, có thể giúp hộ nào bớt tổn hại thì hay hộ đấy.

Nàng gật đầu, mang theo công cụ phòng bị quay đầu đi thẳng.

Sắc mặt của Dư Uyển Giang ở tiền tính trắng bệch.

Hoắc Lưu Hành cũng chau mày. Trước kia khi hành hành quân chiến đấu, hắn cung có chút nghiên cứu về thời tiết, hắn dự báo trời mưa hay nổi gió vô cùng chuẩn, lần này hắn lại hy vọng rằng mình dự báo sai.

Chỉ là hắn vừa nghĩ đến điều đó sắc trời đã lập tức đen kịt, ngay sau đó, sấm chớp vang trời, bắt đầu có tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh đầu,

Hoắc Thư Nghi vừa kịp vào trong hành lang, quay lại thấy mưa đá xoá trời, từng cục to như quả trứng gà cũng kinh hãi, hoảng loạn chạy vào bên trong: “A nương, nhị ca, đã tìm thấy Diệu Linh chưa?”

Tiếng mưa đá rơi át đi giọng của nàng, Hoắc Lưu Hành và Dư Uyển Giang nhìn tình hình mưa đá bên ngoài cửa sổ, không nói gì.

Hoắc Thư Nghi gấp gáp đến mức nắm chặt tay thành quyền, đi đi lại lại trong tiền sảnh, nghe tiếng mưa đá rơi mãi không ngớt mà lo lắng cô cùng. Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy mưa đá cỡ này. Trận mưa này sợ rằng đến mái nhà của người dân bình thường cũng bị rơi thủng, nếu như người trên đường không tránh kịp cũng dễ bị rơi vào đầu.

Nửa nén hương sau mưa ngớt dần.

Hoắc Thư Nghi cắn răng: “Muội đi tìm Diệu Linh.”

Nàng nói đi là đi luôn, vừa hay gặp Không Thanh vội vàng xông qua những cục mưa đá rơi đầy trên đất chạy đến: “Phu nhân, Lang quân, đại tiểu thư, Thiếu phu nhân và nhị tiểu thư quay về rồi!”

Giờ đã về rồi không phải là không kịp chạy mưa đá chứ? Dư Uyển Giang vô cùng sợ hãi: “Diệu Linh không bị thương chứ?”

“Nhị tiểu thư không sao,” Không Thanh vẫn thở hổn hển nói, “nhưng nàng khóc nói với thần rằng Thiếu phu nhân bị đá rơi vào đầu chảy máu nhiều vô cùng!”

Hoắc Lưu Hành đột nhiên đứng dậy.

Dư Uyển Giang ngạc nhiên sửng sốt, đợi hắn đi được hai bước mới phản ứng, hoảng loạn nhắc nhở hắn: “Lưu Hành!”

Hoắc Thư Nghi mở to mắt, há hống mồm nhìn bóng lưng của Hoắc Lưu Hành: “Nhị ca…”

Hoắc Lưu Hành cứng đờ người, đột ngột dừng lại.

Không Thanh sững sờ trong giây lát, lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, “ấn” hắn trở lại xe lăn.