Chương 50

Thẩm Lệnh Trăn đá đá chân ở trước cửa, nhìn vào trong một lúc, lại do dự lùi ra xa, qua được mộc lúc mới tự cổ vũ mình tiến lên.

Cứ như thế mấy lần, khi nàng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì Không Thanh vui vẻ đi đến: “Thiếu phu nhân, Lang quân gọi tiểu nhân đến hỏi nhà, ngài đang trị thuỷ sao?”

Sau khi say đầu nàng khó tránh khỏi lẫn lộn, nhất thời không phản ứng kịp, ngạc nhiên hỏi: “Ở đâu có lũ lụt? Có nghiêm trọng không?”

Không Thanh sửng sốt, cười phá lên: “Thiếu phu nhân quân tâm người dân khổ cực, tiểu nhân vô cùng cảm động. Nhưng ngài yên tâm, không có chỗ nào bị lũ lụt, chỉ là thấy ngài đi qua cửa ba lần(1) mà không vào vào giống như Đại Vũ trị thuỷ(2).

“…” Thẩm Lệnh Trăn cười một tiếng, “Lang quân thật hài hước.”

Nàng vẫy tay với Không Thanh,ý bảo hắn ghé tai lại đây: “Ta hỏi ngươi, đêm qua sau khi từ viện ta trở về Lang quân có nói gì với ngươi không?”

Có thì có, ví dụ như Hoắc Lưu Hành mặt đen như đít nồi hỏi bọn họ rằng hắn có trông giống một lão già không? Hắn có phải là loại trông thì được mà lại vô dụng?”

Nhưng Không Thanh không thể làm chuyện gì phản bội chủ của mình, lắc đầu nói: “Lang quân không nói một cái gì hết.”

Nếu như thật sự không có gì thì bình thường sẽ nói là “Không nói gì”, chứ không phải cố ý nhấn mạnh “không nói một cái gì hết.”

Thẩm Lệnh Trăn rũ mày, nghĩ rằng chắc chắn Không Thanh đang an ủi nàng. Sợ rằng Hoắc Lưu Hành bị nàng chọc tức rồi.

Nàng lại hỏi: “Hiện tại tâm tình hắn thế nào?”

“Vốn không quá sảng khoái thế nhưng vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ của Thiếu phu nhân ở đây trông…” Hắn lắc đầu, hắn không dám quá phận nói nàng lén la lén lút, chỉ có thể đổi thành, “Trông vô cùng cẩn thận, ngài ấy bật cười. Hiện giờ Lang quân đang ăn cơm trưa, nếu như ngài vẫn chưa ăn, hay là ngài đến ăn cùng Lang quân?”

Thẩm Lệnh Trăn bèn đi theo Không Thành vòng trong phòng của Hoắc Lưu Hành.

Vừa vào cửa đã nghe thấy giọng hắn vừa trầm thấp vừa uy nghiêm: “Cứ làm việc không quy củ, bắt hết rồi đuổi ra khỏi phủ.”

Đêm qua Thẩm Lệnh Trăm vừa không quy củ xong, giờ nàng đứng lặng ở bình phong không dám bước lên trước, tai nghe một lúc lâu Hoắc Lưu Hành cũng không lên tiếng mới nhón chân bước lên vài bước, ló nửa đầu ra nhìn.

Kết quả là gặp ngay đôi mắt của Hoắc Lưu Hành đang nhìn về phía nàng.

Nàng căng thẳng cười cười: “Lang quân.”

“Trốn ở đấy làm cái gì?”

“Ta nghe Lang quân hình như đang phạt người làm sai, không muốn làm phiền…”

Hoắc Lưu Hành gấp quyển vở lại, đưa cho Kinh Mặc, lời ít ý nhiều: “Gϊếŧ gà dọa khỉ”(3)

Thẩm Lệnh Trăn tự nhận mình là khỉ tim run rẩy.

Hoắc Lưu Hành khó hiểu nhìn nàng.

Từ sau khi tìm thấy nội gián ở Thẩm trạch kia hắn bèn bắt đầu từ từ tìm hiểu tất cả người hầu còn lại trong phủ. Bởi vì hiện giờ mọi nơi đều có người kiểm soát không thể làm ra động tĩnh quá lớn trong mọi việc, dọn dẹp sạch sẽ sẽ khiến người khác sinh ra nghi ngờ nên chỉ có thể tốn ít thời gian chậm rãi quan sát.

Ngược lại hắn không biết Thẩm Lệnh Trăn đang chột dạ cái gì.

Hắn vẫy tay với nàng: “Đến đây ăn cơm.”

Thẩm Lệnh Trăn đi lên vài bước, đến bên cạnh hắn lại không ngồi xuống, cúi đầu vặn vặn ngón tay: “Lang quân, mọi lỗi lầm đều có thể sửa chữa, biết lỗi sửa lỗi là tốt, chàng có thể lượng thứ bỏ qua cho người mới không?”

“Có lần thứ nhất chắc chắn có lần thứ hai, những người như thế này không đáng được tha thứ.” Hắn gõ gõ ngón tay lên bàn, ý bảo nàng ngồi xuống.

Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của Thẩm Lệnh Trăn nhăn như khỉ ăn ớt: “Ta không ngồi, ta ở bên cạnh hầu hạ Lang quân, ta phải chứng minh cho Lang quân rằng ta đáng được tha thứ.” Nói xong nàng cầm một đôi đũa sạch, nhớ lại cách trước kia người khác hầu hạ nàng, bắt đầu gắp thức ăn vào trong bát Hoắc Lưu Hành.

Lúc nàng gắp đồ ăn chất thành núi, cuối cùng Hoắc Lưu Hành cũng hiểu ra sao nàng lại nơm nớp lo sợ như vậy, quay mặt ra nhìn nàng: “Ngươi vẫn nhớ chuyện đêm qua sao?”

Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy run rẩy khi bị ánh mắt sắc như dao của hắn nhìn chằm chằm. Nàng nghĩ nếu như bây giờ nói là quên rồi có lẽ sẽ là hỏng chuyện, do đó, cho dù như thế nào nàng cũng gật đầu: “Nhớ, ta đã nói rồi, trí nhớ của ta rất tốt.”

“Vậy chắc hẳn ngươi hiểu rõ ý của ta rồi chứ?”

Thẩm Lệnh Trăn giật giật mắt: “Hiểu, ta hiểu tất.”

Vốn Hoắc Lưu Hành muốn hỏi lại câu hỏi trong lúc nàng lơ mơ, giờ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của nàng, nghĩ rằng không cần phải hỏi nữa. Gả cũng đã gả đi rồi, không đi theo hắn còn muốn trèo tường?

Hắn nói: “Ngồi xuống ăn đi.”

“Vậy Lang quân có tha thứ cho sự lỗ mãng đêm qua của ta không?”

“Có.”

Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới ngồi xuống. Bởi vì vừa nãy nàng giả vờ mình nhớ tất cả chuyện trong lúc say rượu, trước mắt cũng không hỏi nhiều, chỉ yên tĩnh động đũa ăn từng miếng nhỏ ngó sen chua ngọt.