Chương 15

Nét cười trên mặt Triệu Tuần dần tắt, không nói về vấn đề này nữa, hất cằm với Lư Dương, ý bảo hắn tiến lên: “Lư Dương, ngươi khám “cho kĩ” đôi chân này của Hoắc lang quân.”

Hoắc Lang Quân cười mỉm gật đầu với Lư Dương: “Vậy thì phiền y sĩ rồi.”

Đôi tay ở trong tay áo của Thẩm Lệnh Trăn dần dần nắm chặt lại, mắt nhìn Không Thanh chủ động đi lên giúp đỡ, thay Hoắc Lưu Hành cởi giày, vén áo choàng và quần của hắn lên, Lư Dương mở giỏ thuốc, cầm một cái dùi bằng gỗ ra, bắt đầu gõ quanh các huyệt đạo trên chân hắn.

Cái dùi gõ xuống rồi là gõ xuống, cứ như gõ lên người của Thẩm Lệnh Trăn vậy, đến mức tim nàng đập thình thịch.

Thế nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Lưu Hành nàng lại không dám ra mặt ngăn lại, ngăn lại làm những việc vô ích ngược lại còn làm hỏng việc, chỉ nhìn chằm chằm vào cây dùi gỗ kia, mắt thấy cái dùi gõ mạnh hơn một chút, nàng nắm chặt tay lại.

Dáng vẻ này của nàng lại khiến người ngoài nhìn vào tưởng rằng nàng đang đau lòng Hoắc Lưu Hành.

Hoắc Lưu Hành nghiêng đầu nhìn nàng, cười an ủi: “Chân ta không cảm nhận được đau từ lâu rồi, ngươi không cần phải lo lắng.”

Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn cũng nghĩ mình không phải là đang lo lắng việc này, thế nhưng trước mặt người ngoài cũng không thể nói ra, chỉ có thể gật đầu, thuận nước đẩy thuyền nói: “Ta đau lòng Lang quân mà thôi.”

Hoắc Lưu Hành thấp giọng nói bên tai nàng: “Vậy ngươi đã hết giận rồi?”

Hắn gần nàng như thế, hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai nàng, Thẩm Lệnh Trăn ngứa ngáy trốn ra đằng sau, gãi tai mình, lầm bầm quở trách hắn: “Ai nói thế, ta vẫn chưa hết giận đâu…”

Cằm Không Thanh co quắp lại, mặt biểu cảm “Lang quân của ta ơi, sao ngài có thể có những hành động tình cảm trước mặt trưởng bổi và quý nhân chứ, không thuần phong mỹ tục, không thuần phong mỹ tục!”

Không khí căng thẳng trong phòng cũng hoà hoãn bớt.

Triệu Tuần ở phía trên do dự nói: “Cái kia, biểu muội phu, người luyện võ tai rất thính, ta nghĩ ngươi cũng hiểu,ta cũng hết cách, thế nên…”, Hắn nghiêng người bước lên nửa bước, giơ khuỷu tay hào hứng nói “Các ngươi đang bực bội cái gì? Nói ta nghe, ta làm chủ cho các ngươi.”

Mặt Thẩm Lệnh Trăn đỏ bừng, ngại ngùng nhìn Hoắc Lưu Hành.

Hoắc Lưu Hành quay đầu lại cười nói: “Điện hạ hỏi câu này thần cũng không biết trả lời sao. Nếu như thần biết vì sao nàng tức giận thì cũng không đến mức phải khó xử như thế này.”

Thẩm Lệnh Trăn thở dài trong lòng, trong lòng ngươi không biết sao mà còn tiếp tục giả vờ, song, bên ngoài nàng chỉ có thể kết hợp với hắn nói dối: “Vì sao thần tức giận ư? Tất nhiên là do Lang quân có chuyện giấu thần rồi.”

Hoắc Lưu Hành vừa có chút tức giận vừa cảm thấy buồn cười nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn mang chút ấm áp điềm tĩnh: “Ta có gì giấu ngươi chứ? Chúng ta đang ở trước mặt mẫu thân với điện hạ, ngươi nói ra mọi người nghe xem?”

Nếu như thật sự nói ra sợ rằng cả nhà sẽ rơi vào cảnh mất đầu, sao còn có thể có lòng thử thách sự ứng biến của nàng cơ chứ?

Thẩm Lệnh Trăn nhẫn nhịn sự ấm ức, lanh lợi nói: “Ta hỏi Lang quân còn vết thương nào ở trên người không, chàng lại nói là không có nhưng ta tận mắt thấy rồi, khuỷu tay chàng có một vết rách da lớn… bị thương nặng như vậy mà còn giấu ta, chẳng nhẽ không phải là Lang quân sai rồi sao?”

“…”

Lần này không chỉ mỗi Hoắc Lưu Hành, Triệu Tuần và Dư Uyển Giang, đến cả Không Thanh, Kinh Mặc, Kiêm Gia và Bạch Lộ, tất cả đều sững sờ.

Đến cả Lư Dương đã dùng dùi gỗ gõ chân Hoắc Lưu Hành cũng không thể tiếp tục khám nữa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệnh Trăn, sau đó cảm thấy mình đã thấy lễ, lại hoang mang cụp mắt xuống.

Thẩm Lệnh Trăn nhìn không khí trong phòng, lo lắng lời nói dối của mình có phải quá gượng gạo, nhanh chóng lấy chứng cứ ra, đứng dậy đến gần khuỷu tay của Hoắc Lưu Hanh, kéo tay áo lên, chỉ vào vết da hơi đỏ trên khuỷu tay hắn nói: “Lư y sĩ, là vết thương này, ta đã bảo Lang quân xử lý cho tốt nhưng chàng ấy không nghe.”

“…” Đúng là nên xử lý cho tốt nếu để thêm chút nữa là hết bệnh rồi.

Triệu Tuần đứng dậy đi về phía trước, nheo mắt tỉ mỉ đánh giá miệng vết thương , cười to: “Đúng rồi, chuyện này đúng là biểu muội phu sai rồi.”

Dư Uyển Giang cũng bật cười: “Lưu Hành, Lệnh Trăn đang quan tâm con, đúng là một đứa bé ngoan.”

Thẩm Lệnh Trăn cảm kích biểu ca và mẹ chồng không khiến nàng mất mặt, đoan chính ngồi xuống.

Triệu Tuần cong eo thì thầm bên tai Hoắc Lưu Hành: “Biểu muội của ta được biểu cô và biểu cô phu của ta cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa nuôi lớn, từ nhỏ đến một chút va chạm cũng không có, cũng chưa từng ra ngoài. Cho nên, nhìn vết thương tưởng chừng như sắp rách ra, đối với nàng có lẽ thật sự rất lớn, mong ngươi hiểu cho nàng.”

Hoắc Lưu Hành thấp giọng ho một tiếng, ngẩng đầu nói: “Vâng.”