Chương 14

Chính là Triệu Tuần.

Thẩm Lệnh Trăn đi vào trong, hành phúc lễ với Triệu Tuần: “Tứ điện hạ.”

Triệu Tuần giả bộ tức giận: “Nha đầu, ngươi, cứ quy củ nhiều như thế thì có gì thú vị nữa? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ở nơi nào riêng tư gọi ta là biểu ca là được rồi. Đến đây, ngồi xuống.”

Thẩm Lệnh Trăn chỉ có thể đổi thành “biểu ca”, sau đó hành lễ với Dư Uyển Giang rồi mới ngồi xuống.

Nhắc đến vị biểu ca này, từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với hắn nhưng thực sự cũng không thân thiết lắm. Thứ nhất là do mẫu thân luôn bảo nàng rằng không nên quá thân thiết với các người cùng bậc trong hoàng thất, hai là tính cách của Triệu Tuần cởi mở không chịu gò bó, đã qua nhược quán rồi nhưng làm việc vẫn nghĩ như thế nào là làm như thế. Nàng là một người quen an phận, chơi với hắn thật sự không hợp.

Đúng là thế, lần này đưa dâu cũng thế, vị quý nhân này tới Khánh Châu, nhất thời nổi hứng liền tách tất cả mọi người ra đi thị sát biên phòng; hơn nữa hôm nay hôm nay trời cũng đã tối lại không nói tiếng nào đột nhiên đến thăm hỏi.

Đương nhiên, người ra là đích hoàng tử máu rồng tuỷ phượng, suy cho cùng thì thật sự không phải kiêng nể điều gì.

Triệu Tuần đánh giá quần áo của Thẩm Lệnh Trăn, quay sang hỏi Hoắc Lưu Hành: “Nhìn quần áo của biểu muội, hai người định ra ngoài sao?”

Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Vừa mới ăn cơm tối xong, thần muốn mang nàng ra ngoài đi dạo tiêu cơm.”

“Vậy thì ta đến không đúng lúc rồi.”

“Điện hạ nói gì vậy.”

“Ta cũng chẳng có việc gì gấp gáp. Nếu đã như vậy trước tiên ta đi ra ngoài cùng hai ngươi tiêu cơm vậy.”

Hoắc Lưu Hành cười khiêm tốn: “Việc này không gấp, việc của điện hạ phải đặt lên đầu mới đúng.”

Triệu Tuần xua xua tay: “Không phải chuyện của ta mà là chuyện của ngươi.” Nói xong hắn nhìn về người hầu ở bên cạnh.”

Tên người hầu nhận lệnh đi ngay, không lâu sau, một người đàn ông trung niên đội khăn vấn đầu(2), để râu hình chữ bát (3)(八) mang theo một giỏ thuốc, cung kính đi vào đại sảnh.

Hoắc Lưu Hành vẫn cười như cũ: “Vị này là?”

“Nam La Bắc Hoàng,” không biết biểu muội phu(4) đã từng nghe chưa?”

Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Bắc có Hoàng thị Hoa Đà tái tế, Nam có La thị bàn tay vàng, cụm “Nam La Bắc Hoàng” này chính là chỉ hai bị thần y nổi tiếng khắp thiên hạ của Đại Tề ta, chỉ là nghe nói mấy năm gần đây La y tiên ngao du khắp nơi, nghiên cứu y thuật, đã 7 8 năm không có tin tức gì rồi, nếu như không có duyên sợ rằng khó gặp được một lần, vị này chẳng nhẽ là…”

“Tất nhiên là ta không có số phận có được cơ duyên đó.” Triệu Tuần cười, giơ tay ra chỉ: “Vị này là Lư Dương. Khi còn trẻ Lư y sĩ đã từng là đồ đệ giỏi của La tiên y, hiện giờ đang làm việc ở bên cạnh ta, thời gian trước ta đã từng tận mắt thấy một bệnh nhân bởi vì chân cẳng không cử động được mà năm trên giường 3 năm liền. Thế nên ta nghĩ đến biểu muội phu là ngươi.”

Hắn nói đến đây, không cần phải nói thêm thì người ở đây cũng hiểu nguyên nhân mà vị quý nhân này đến đâu, là dẫn vị y sĩ này đến chữa chân cho Hoắc Lưu Hành.

Thẩm Lệnh Trăn tỉnh ra, trong lòng bỗng nhiên ngạc nhiên sợ sệt.

Có bệnh chữa bệnh là chuyện tốt nhưng lúc chữa trị phát hiện ra không có bệnh…

Ngược lại Hoắc Lưu Hành vẫn bình thản như cũ: “Đôi chân này của thần đã hỏng 10 năm rồi, đã nghĩ qua, đã thử qua mọi phương pháp, bản thân thần cũng đã không còn hy vọng, cảm ơn điện hạ vẫn còn nhớ rõ.”

“Không phải là ta nhớ đến mà là triều đình.” Triệu Tuần cười, có chút hàm ý sâu xa, “Hoắc gia của ngươi đã canh giữ biên giới mấy chục năm, bảo vệ sự yên bình phía Bắc Đại Tề chúng ta, triều đình sẽ không đối xử tệ bạc với các thần tử có công.”

Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Điện hạ có chút nghiệm trọng nhưng người làm thần tử phải chia sẻ những chuyện đó, nhắc gì đến công lao chứ.”

“Biểu muội phu không cần phải quá khiêm tốn, năng lực của Hoắc gia của ngươi không chỉ triều đình mà đến các nước thù địch cùng với bách tính đều nhìn thấy, đều nhớ ở trong lòng. Từ nhỏ ta đã nghe những người già trong cung kể rằng Tây Khương có một vị tướng quân già chiến thần uy vũ Tằng Thản Ngôn nhưng một ngày có Hoắc gia chấn giữ Tây Bắc Đại Tề cũng không dám dẫn binh vượt qua Lôi Trì một bước. Lần này ta đi thị sát biên phòng Khánh Châu, cũng nghe thấy không ít dân thường khen ngợi Hoắc tiết sử, những lời đó là gì nhỉ…?”

Thời điểm hắn nhíu mày nhớ lại, tay phải nắm thành quyền, đặt vào lòng bàn tay trái(5) mắt sáng lên: “A, nói là – yêu dân như con!”

Hắn vừa dứt lời, căn phòng to như thế đột nhiên giữa mọi người dường như bị vô số sợi dây cung mảnh thắt chặt lại.

Biểu cảm của Dư Uyển Giang ở bên cạnh có chút cứng đờ.

Hoắc Lưu Hành giống như sững sờ, lại cười nói: “ Thần ở trong phủ ếch ngồi đáy giếng bao nhiêu năm, hôm nay vinh hạnh được nghe lời này của điện hạ, còn không biết các dân thường ngoài kia kiến thức đã được như thế này, có thể thành văn rồi.