Kiều Càn Xuyên X Ninh Nguyệt

6/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
CV: YJ26612 Edit: MOE Tích tích tích (thuần H một phát xong, đó là tên đoản H này, moe thấy không hay nên để tên cp^^) Tích tích tích, tích tích tích tích tích tích. (Tiếng nhỏ giọt~) Không có cốt tru …
Xem Thêm

Chính văn:

Ban công nhà Ninh Nguyên cố ý là thuỷ tinh, chỉ có người trong phòng có thể nhìn bên ngoài, bên ngoài nhìn không thấy bên trong.

Nhưng Ninh Nguyên ấn cửa kính như vậy, cũng không phải vì phương tiện Kiều Càn Xuyên tùy thời tùy khắc thao y a.

Lại nói tiếp, hiện tại hai người bọn họ thật là ở ban ngày tuyên da^ʍ không sai.

Kiều Càn Xuyên đè Ninh Nguyên ở cửa kính lạnh lẽo, bộ vị giao hợp phát ra tiếng nước dính nhớp, trứng trứng va chạm mông y, phát ra “bạch bạch” làm người xấu hổ.

Tay Ninh Nguyên lấy cửa, lại bị người phía sau cắm không đứng được, rất nhiều lần đều sắp trượt xuống quỳ trên mặt đất, lại bị Kiều Càn Xuyên nắm chặt phần hông vững vàng đi lên.

Kiều Càn Xuyên ở phía sau hống y, kêu y cũng động động, thanh âm ôn nhu lại mặn nồng, đáng tiếc nói ra lời rất sắc tình.

“Động động, ân? Động động tôi sẽ thao càng sâu chút.”

Toàn thân trên dưới Ninh Nguyên đều lộ ra màu đỏ, một nửa là nóng, một nửa là xấu hổ.

Kiều Càn Xuyên luôn nói loại này làm y không thể chống đỡ.

Người này quá xấu rồi.

Y trong lòng nghĩ, thân thể lại nghe theo Kiều Càn Xuyên nói, hơi hơi động mông, đón ý nói hùa người nọ thao lộng. Kiều Càn Xuyên càng thêm mạnh mẽ thao lên, Ninh Nguyên cảm thấy toàn bộ cái mông đều đang run rẩy. Dươиɠ ѵậŧ thô to hung hăng xỏ xuyên y, cổ họng tiết ra tiếng rêи ɾỉ, lực đạo này làm y có chút chống đỡ không được.

Nhưng mặc dù người này hư y cũng thích.

Tay Ninh Nguyên vịnh cửa kính trở nên trắng bệch, hạ thể đĩnh kiều căng chặt, chảy ra chất lỏng trơn trượt. Tay Kiều Càn Xuyên đến phía trước, từ dưới lên trên sờ soạng, đi ngang qua rốn Ninh Nguyên còn nhợt nhạt vuốt ve một chút.

Kiều Càn Xuyên vuốt ve đầṳ ѵú Ninh Nguyên nho nhỏ cương cứng, hắn lại mở miệng hỏi y: “Thoải mái hay không?”

Ninh Nguyên nhấp miệng không đáp, liền làm lực vuốt ve thịt viên càng thêm trầm trọng.

Cảm giác đau đớn cùng tê dại cảm làm Ninh Nguyên không tự chủ run rẩy, hậu huyệt cũng tùy theo co rút lại.

Kiều Càn Xuyên ở bên tai y thấp thấp cười, nói: “Bảo bảo thích như vậy?”

Ninh Nguyên trong mắt chứa nước mắt sinh lý, Kiều Càn Xuyên đã thao y thật lâu, hai chân y đều phát run, hắn lại không có ý tứ dừng lại.

Ninh Nguyên xin tha: “Từ bỏ, không đứng được……”

“Nhưng tôi còn không có bắn đâu.”

Khí cụ Kiều Càn Xuyên trong cơ thể Ninh Nguyên chậm rãi trừu động, chậm rãi rút ra chậm rãi cắm vào, giọng hắn cũng đi theo thả chậm, mang theo từ tính kí©h thí©ɧ màng tai Ninh Nguyên.

Ninh Nguyên nức nở hai tiếng, thanh âm mềm mại: “Vậy anh nhanh lên bắn ra……”

Kiều Càn Xuyên hàm chứa ý cười “Ân?”, làm bộ nghe không hiểu.

Ninh Nguyên bị thao vô lực, giọng nói như làm nũng, “Cầu, cầu anh.”

“Cầu tôi nhanh lên bắn vào?”

“Ân.”

“Kkêu lão công, liền bắn vào.”

Tai Ninh Nguyên đặc biệt hồng, Kiều Càn Xuyên há mồm nhẹ nhàng cắn, chọc y nho nhỏ kinh hô.

“Chín.”

Kiều Càn Xuyên nói, rút đại điều từ thân thể y ra, mang theo thủy quang sáng bóng, hắn đẩy Ninh Nguyên đến sô pha, đối mặt y lại cắm vào.

Sô pha chỉ nằm được một người, Ninh Nguyên hai chân gắt gao bám vào Kiều Càn Xuyên, bị hắn đâm nhắm thẳng trước cọ.

“Bảo bảo ngoan, kêu lão công.”

Ninh Nguyên che mắt, miệng thỉnh thoảng tiết ra “Ân ân a a”. Hậu huyệt ướt mềm lầy lội rối tinh rối mù, côn ŧᏂịŧ Kiều Càn Xuyên từng cái tạc ở điểm mẫn cảm.

Kiều Càn Xuyên thấy Ninh Nguyên không chịu kêu, cười khẽ liếʍ liếʍ hàm răng, cúi người một ngụm ngậm đầṳ ѵú y.

“Ngô…… A!” Ninh Nguyên không nhịn kêu một tiếng.

Kiều Càn Xuyên chui đầu vào trước ngực y toát lộng thịt viên nho nhỏ cứng rắn, dùng đầu lưỡi liếʍ, dùng hàm răng khẽ cắn.

Ninh Nguyên chịu không nổi kí©h thí©ɧ, bản thân đã bị thao hốc mắt nóng lên, cái này càng là chảy ra nước mắt, trừu trừu đáp đáp vươn tay ôm cổ Kiều Càn Xuyên, nức nở kêu vài tiếng lão công.

“Lão công, ô…… Lão công, ân…… Đau, nhẹ chút.”

“Đau không? Là đau hay thoải mái?”

“Ô, thoải mái.”

Ninh Nguyên nói, dùng tóc cọ Kiều Càn Xuyên, “Lão công, muốn bắn, muốn bắn.”

Nam nhân nghiêng đầu hôn hôn tóc y bị mồ hôi dính ướt, “bảo bảo ngoan, bắn đi.”

Hắn vừa dứt lời, Ninh Nguyên liền khóc lóc bắn ra.

Ninh Nguyên rên hai tiếng, như tiểu nãi miêu. Kiều Càn Xuyên trong lòng như bị mèo cào, mềm mại, hắn nhịn không được phóng nhẹ đâm chọc, nhẹ giọng ở bên tai Ninh Nguyên nói: “Giỏi quá, bảo bảo bị thao bắn.”

Kết quả nói ra lưu manh như cũ.

Ninh Nguyên suýt nữa bị xấu hổ lại khóc ra tới.

Vốn dĩ cho rằng đây là kết thúc, nhưng Kiều Càn Xuyên lại cắm càng ngày càng chậm, cuối cùng dứt khoát dừng lại nghỉ tạm.

Ninh Nguyên đẩy hắn, muốn hắn lên, Kiều Càn Xuyên chi đứng dậy nói: “Chúng ta đến phòng ngủ được không?”

Ninh Nguyên bị dọa tới rồi, nói lắp: “Còn, còn không có xong?”

Kiều Càn Xuyên đỉnh đỉnh, Ninh Nguyên phản xạ có điều kiện rụt rụt hậu huyệt.

Ninh Nguyên cảm thấy còn như vậy làm y liền phải mệt suy sụp, vội vàng nhích người, đùa nghịch mông vài cái, nói: “Bắn vào đến đây đi, bắn vào tới, em bảo đảm đều ngoan ngoãn ăn vào, không cần lại đến được không?”

Kiều Càn Xuyên cũng chịu không nổi trêu chọc, đè bả vai Ninh Nguyên, lại đỉnh sâu lại va chạm, cuối cùng bắn vào trong cơ thể Ninh Nguyên.

Hai người ở trên sô pha thở dốc nghỉ tạm một lát, Kiều Càn Xuyên rút cự long ra, vừa trừu còn vừa cùng Ninh Nguyên nói: “Kẹp chặt.”

Ninh Nguyên nghe lời co rút cái mông, nhưng dù vậy vẫn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ huyệt chảy ra.

Kiều Càn Xuyên không ôm y đến phòng tắm, mà là vào phòng ngủ. Ninh Nguyên trong nháy mắt Kiều Càn Xuyên vào phòng ngủ trong lòng liền có loại dự cảm bất tường.

Y túm Kiều Càn Xuyên: “Không rõ sao?”

Kiều Càn Xuyên cúi đầu hôn hôn môi y có chút khô khốc, dùng lưỡi ướt nóng liếʍ môi, đem môi t cũng liếʍ ướŧ áŧ.

Ninh Nguyên bất an càng thêm mãnh liệt.

Kiều Càn Xuyên phóng y tới trên giường, chính mình trần trụi mở tủ quần áo tìm tìm kiếm kiếm.

“Anh đang làm gì?”

Ninh Nguyên nằm trên giường không dám động, vừa động tϊиɧ ɖϊ©h͙ tàn lưu liền chảy ra.

Nam nhân lấy ra một thứ màu lam nhạt, nhìn qua như áo ngủ, Ninh Nguyên không thấy rõ, chỉ nhìn đến cổ áo có màu đỏ.

Kiều Càn Xuyên kéo y lên, Ninh Nguyên ngồi xuống, hậu huyệt lập tức cảm thấy có chất lỏng trượt ra, y có chút thẹn thùng, đầu vai đều phiếm đỏ.

Thậm chí sau lại Kiều Càn Xuyên muốn y giơ cánh tay y liền giơ lên, bị tròng lên quần áo mới phản ứng lại.

Hắn mặc cho Ninh Nguyên xuyên chính là một kiện váy liền áo, đồng phục thủy thủ nữ hài tử thích mặc, cổ áo còn cột khăn quàng đỏ.

Ninh Nguyên gầy, váy hơi lớn có chút tùng suy sụp tròng lên trên người, trong mắt y chứa nước, lại dùng một loại ánh mắt ngây thơ mờ mịt nhìn nam nhân. Kiều Càn Xuyên nhìn ngạnh.

Ninh Nguyên cũng phát hiện hạ thể hắn lại có xu thế ngẩng đầu, đầu óc vừa chuyển, giơ tay đè lại dươиɠ ѵậŧ Kiều Càn Xuyên, ý đồ… Đem nó… Áp xuống.

Ai biết vật kia càng thêm ngạnh, đằng trước chảy ra chất lỏng đều cọ trên tay y, nhiệt độ càng nóng y lập tức thu hồi tay.

“Bảo bảo đây là làm cái gì?”

Trong tiếng nói Kiều Càn Xuyên ẩn mang ý cười?

Ninh Nguyên thật là sắp khóc, ngẩng đầu cùng hắn xin tha: “Không làm được không?”

Kiều Càn Xuyên cười mà không đáp.

Ninh Nguyên thật sự muốn khóc, “Được không nha?”

Kiều Càn Xuyên: “Không được nha.”

Ninh Nguyên: “………………”

Đại phôi đản QWQ

Ninh Nguyên ghé vào trên giường dẩu mông, Kiều Càn Xuyên vuốt ve, lại xoa lại niết, nhưng chậm chạp không chịu cắm vào.

Hậu huyệt sớm bị cắm có chút khép mở hơi hơi co rút lại, ngón tay Kiều Càn Xuyên xoa nếp uốn, thăm vào một lóng tay moi lộng lên. Ninh Nguyên nhịn không được lắc lắc mông, rầm rì một tiếng.

Nam nhân chụp mông y, tiếng vang thanh thúy làm cả người Ninh Nguyên đều cứng đờ.

“Anh…… Thế nào còn đánh em?”

Ninh Nguyên lời này hỏi như tiểu tức phụ oán khí.

Kê ba Kiều Càn Xuyên gắng gượng cọ qua kẽ mông, lại dương tay đánh mông y vài cái. Hắn dùng sức thực nhẹ, Ninh Nguyên nhỏ giọng hừ, còn vừa nói nhỏ Kiều Càn Xuyên không yêu mình.

Kiều Càn Xuyên bật cười: “Thế nào liền không yêu em.”

“Đánh em.”

Kiều Càn Xuyên nói: “Yêu em, yêu em muốn chết.”

Hắn vừa nói vừa thao Ninh Nguyên, đâm vào thật mạnh lại nhanh chóng rút ra cắm vào.

Váy liền áo bị kéo đến eo Ninh Nguyên, Kiều Càn Xuyên cúi người hỏi: “Đây là tiểu cô nương nhà ai?”

Thêm Bình Luận