Ninh Nguyên bị thao thẳng rớt nước mắt, còn cãi bướng nói: “Phản, không phải nhà anh.”
Kiều Càn Xuyên lại đánh mông y, hỏi: “Nhà ai? Có phải lão công hay không? Ân?”
Kiều Càn Xuyên thao quá dùng sức cũng quá mãnh, Ninh Nguyên chịu không nổi, vừa khóc vừa đánh cách, bắt lấy chăn muốn bò, lại bị Kiều Càn Xuyên kéo trở về đè nặng hung hăng thao lộng.
“Là lão công…… Ô…… Quá sâu, nhẹ, nhẹ chút.”
Kiều Càn Xuyên lại trừu ấp rất nhiều, thậm chí còn nắm côn ŧᏂịŧ Ninh Nguyên đằng trước muốn y cùng hắn bắn.
Ninh Nguyên cảm thấy Kiều Càn Xuyên quả thực quá xấu rồi.
Kiều Càn Xuyên cuối cùng cho Ninh Nguyên cùng hắn bắn ra, cuối cùng còn ở bên tai Ninh Nguyên nói: “Em là tiểu cô nương của lão công.”
Ninh Nguyên xấu hổ, bắt chăn che mặt, vừa che vừa nghĩ, Kiều Càn Xuyên tuy rằng hư, nhưng y vẫn là rất thích hắn nha, hắc hắc hắc.
—END—