Nhìn thấy trong phòng có hai người đang nhìn mình, Tần Xuyên im lặng đi vào.
Quản giáo quay người bỏ đi.
"Xin lỗi, anh có thể mở còng tay cho tôi chứ!" Tần Xuyên nhắc nhở quản giáo.
Hai tên quản giáo quay đầu lại, nhìn nhau, cảnh giác nhìn Tần Xuyên:
"Nhưng anh phải cam đoan thành thành thật thật."
Tần Xuyên cười giễu cợt, ánh mắt rơi vào khẩu súng lục của bọn họ:
"Không phải trong tay các người có súng sao? Tôi chỉ là quán quân quyền anh thôi, chứ tôi không phải là người sắt bất khả xâm phạm đạn bắn không thủng."
Quản giáo gật đầu, một người trong số họ tìm một dây xích chân rất thô dày dặn, đeo vào chân Tần Xuyên sau đó họ mới tháo còng tay trên tay anh.
"Oh shit."
Sau khi bọn họ rời đi, Tần Xuyên uốn éo đầu và tay, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống.
"Anh thật sự là nhà vô địch quyền anh mỹ, Tần Xuyên?"
Một thanh niên đeo kính dày đi tới, hưng phấn nhìn Tần Xuyên.
"Tên tôi là Tony! Tôi thích xem các trận đấu của anh nhất! ... Thực sự, tôi thề, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ một trận đấu nào của anh cả!"
Tony hưng phấn nhìn Tần Xuyên, bởi vì nhìn thấy thần tượng của mình mà mắt hắn mở to, chân tay luống cuống bất đắc dĩ đứng ở nơi đó.
Hiện tại Tần Xuyên không có tâm tình nói chuyện cùng ai, cho dù người này chủ động đến gần lôi kéo làm quen anh, bây giờ tâm trạng anh vô cùng chán nản.
Bởi vì Tần Xuyên không có ý định kết bạn ở đây, anh bị người ta gài bẫy nên Luca sẽ nhanh chóng giải cứu anh ra.
Chỉ cần Luca cho anh gặp luật sư, anh sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng rồi đến lúc đó mọi việc sẽ đâu vào đó.
"Đúng vậy, tôi là Tần Xuyên."
Tần Xuyên khách khí cười với Tony, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị nằm trên giường nghỉ ngơi.
"Đúng rồi...anh có thể ký tặng cho tôi được không? Nhiều người trong chúng tôi ở đây đều là người hâm mộ của anh!"
Tony lấy ra một tấm áp phích của Tần Xuyên và một cây bút, đưa cho anh.
Tần Xuyên cầm bút bi, khéo léo thuần thục ký tên mình lên đó.
"Tôi muốn nghỉ ngơi."
Nói xong, Tần Xuyên nằm trên giường, hai tay đặt dưới đầu.
Tony nhận được chữ ký của Tần Xuyên, hắn hưng phấn kích động vội vàng trở về giường, cất tấm áp phích có chữ ký.
Nhét vào một cuốn sách.
"Sao thế, mày định bán nó à? Kích động quá vậy?"
Người đàn ông da đen ngồi đối diện Tony mỉm cười nói.
Tony lắc đầu, nhìn thoáng qua Tần Xuyên nằm trên giường, nhỏ giọng nói với người đàn ông đối diện:
"Ồ, không, tất nhiên là không, tao sẽ để lại tấm áp phích này cho con trai tao... Paul, giá như bây giờ chúng ta có một chiếc máy ảnh thì tao sẽ chụp lại cái này.
Ôi trời, Tần Xuyên sống chung phòng giam cùng chúng ta, đúng là kỳ tích! Là chuyện tuyệt vời nhất từng xảy ra trong đời tao!”
Paul mỉm cười hắc hắc rồi cau mày:
"Chậc, không biết anh ta sẽ ở đây bao lâu, mày nhìn sắc mặt của Scatto hôm nay giống như vừa ăn phải ruồi bọ vậy."
Tony vốn đang tươi cười vui vẻ lập tức cau mày, lắc đầu nói:
"Scatto không dễ chọc nhưng Tần Xuyên cũng không dễ bắt nạt..."
Tần Xuyên nghiêng người, mở mắt ra, nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, anh cảm thấy nhà tù Bismarck cả trong lẫn ngoài đều kỳ quái.
Con mẹ nó xui vãi.
"Này, Tần Xuyên, ra ngoài một lát!"
Tần Xuyên nằm xuống không bao lâu liền có mấy quản giáo đi tới, mở cửa, muốn gọi anh ra ngoài.
Tần Xuyên xốc chăn trên người lên, đứng dậy khỏi giường, vẻ mặt anh âm u nói:
"Nếu tôi mang theo thứ gì đó, các người cảm thấy bây giờ tôi vẫn ở đây hả?"
"Nếu kiểm tra sức khoẻ, tại sao không làm điều đó trước khi vào đây?"
Anh thực sự mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi thật tốt.
"Đừng nói nhảm nữa, mau ra đây!"
Quản ngục trực tiếp đi vào, còng tay Tần Xuyên rồi kéo anh ra ngoài.
“Tôi tự đi được.”
Tay Tần Xuyên đẩy hai tên quản giáo đang ôm mình ra rồi lập tức đi thẳng ra ngoài.
"Được rồi, vào đi."
Một tên quản giáo chĩa súng vào đầu Tần Xuyên, anh giơ tay lên, quản giáo bên cạnh mở cửa, anh bị chĩa súng vào đầu đi vào một căn phòng.
Tần Xuyên vừa vào phòng liền bị mấy chục quản giáo trang bị đạn thật lên nòng bao vây.
Tần Xuyên mỉm cười, không chút sợ hãi nhìn xung quanh:
"Bây giờ các người muốn gϊếŧ người diệt khẩu hả?"
“Ít nhất trước khi gϊếŧ tôi cũng phải cho tôi ngủ một giấc chứ.”
"Đương nhiên không phải rồi anh Tần Xuyên."
Một giọng nói xa lạ vang lên từ bên cạnh.
Tần Xuyên quay đầu lại liền nhìn thấy trong phòng xuất hiện hai người đàn ông xa lạ, họ ngồi trên ghế sô pha gần cửa sổ.
Cả hai người đàn ông đều còn rất trẻ, một người có mái tóc ngắn lẫn con ngươi đều màu bạc, dáng người cao gầy, đôi chân thon dài.
Lúc này, cậu đang khoanh chân ngồi ở mép ghế sô pha, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên mái tóc tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, đôi mắt cậu hơi nheo lại nhìn anh, tuy môi vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng nhìn lại giống một con sói hoang duyên dáng.
Còn người đàn ông kia trông cực kỳ lãnh đạm, mái tóc và mắt cùng một màu đen sẫm, sống mũi cao, môi mỏng, nhìn dung mạo có vẻ là người phương đông, dáng người cường tráng hơn cậu tóc bạc, ngực cũng có cơ bắp hơi phồng lên, chắc hẳn gã tập thể hình rèn luyện lâu dài.
Người nọ ngồi bên cạnh cậu tóc bạc, toàn thân gã toát ra khí chất chớ lại gần, khuôn mặt không chút biểu cảm gì, ánh mắt gã lom lom nhìn Tần Xuyên nhưng không nhìn ra được ý nghĩa gì đặc biệt…
Bởi vì khuôn mặt vô cảm đó khiến người ta thực sự không thể nghĩ trong lòng gã đang nghĩ gì.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì? Tra tấn tù nhân là vi phạm pháp luật."
Tần Xuyên cảnh giác nhìn cậu trai tóc bạc luôn mỉm cười với mình.
Trong thế giới sinh học nam giới luôn tồn tại một định lý, đàn ông mà cười thường không có ngoại lệ và được chia thành hai loại - một loại cực kỳ hiền lành và một loại cực kỳ nham hiểm và biếи ŧɦái.
Trực giác mách bảo Tần Xuyên, cậu ta chính là loại sau.
Nụ cười của cậu khiến toàn thân anh khó chịu.
Còn đôi mắt nhạt màu kia nữa, tuy khuôn mặt cậu tươi cười nhưng trong con ngươi lại đầy lãnh đạm.
"Tôi có thể làm gì với anh đây? Tôi chỉ đang kiểm tra thân thể anh theo thông lệ mà thôi."
Cậu trai tóc bạc dang tay ra và mỉm cười.
Quản ngục bên cạnh xếp thành vòng tròn vây quanh anh lập tức đi tới, cởϊ qυầи áo anh xuống sau đó dùng sức siết chặt hai tay anh rồi treo anh lên.
"Thả tôi xuống!"