Chương 5.

Tần Xuyên giãy giụa một cách vô ích, song quyền khó địch bốn tay hơn nữa những quản giáo này là người châu âu thân cường thể tráng ngay cả việc giãy giụa vào lúc này cũng vô ích khiến anh càng tức giận hơn, mẹ nó chứ nơi này đúng là coi trời bằng vung.

"Ôi Xuyên, anh đừng giận ~ Anh không muốn làm quen với tôi một chút nào à?"

Cậu trai tóc bạc mỉm cười đi tới trước mắt Tần Xuyên, vươn ngón tay thon dài về phía anh như muốn vuốt ve chạm vào má anh.

"Cút ngay!"

Tần Xuyên dùng sức nhấc chân, đá mạnh vào bụng cậu.

Cậu trai tóc bạc đột ngột lùi lại và ngã xuống, hai tay chống xuống đất.

"Ha ha. . . "

Gã tóc đen bên cạnh lại bật cười, dường như rất vui mừng vì cú ngã sấp xuống của cậu trai tóc bạc.

Cậu trai tóc bạc chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nham hiểm nói với quản giáo đứng bên cạnh:

“Trói chân anh ấy lại cho tôi.”

Nói xong, cậu trai tóc bạc quay sang gã tóc đen vẫn đang ngồi trên ghế sofa nói:

"Arthur, anh hả hê khi thấy tôi gặp họa à."

Arthur không để ý tới cậu mà nhướng mày, chỉ vào Tần Xuyên nói:

"Đúng là một con sư tử nhỏ gắt gỏng."

Khi cậu trai tóc bạc quay đầu lại, Tần Xuyên đã bị trói treo ở đó như bánh chưng.

"Xuyên, anh vẫn dũng cảm như vậy, ba năm trước, anh đã từ chối tôi và bây giờ anh lại đá tôi... Chậc chậc, anh đúng là một tên khốn nạn, trước giờ tôi chưa bao giờ bị đối xử như vậy..."

Cậu vừa nói chuyện vừa đi tới trước mặt Tần Xuyên, tay nắm lấy cằm anh, buộc anh phải nhìn thẳng vào mình.

"Xuyên, nhìn khuôn mặt này đi."

Cậu dùng tay còn lại chỉ vào mặt mình.

"Còn nhớ rõ tôi không?"

Tần Xuyên khó hiểu nhìn cậu, cảm thấy cậu trai này thật sự không hiểu ra làm sao.

"Có nhớ hay không?"

Cậu tức giận hổn hển nhìn Tần Xuyên, anh cười lạnh lắc đầu:

"Thật xin lỗi, tôi không biết cậu."

"Tên tôi là Lorraine! Lorraine. Kim! Anh có nhớ không? Anh có nhớ không?!"

Lorraine có hơi thần kinh lắc lắc bả vai Tần Xuyên không ngừng.

Tần Xuyên lười nghĩ lắc đầu nói:

"Xin lỗi, hình như tôi chưa từng gặp cậu."

"Ồ, Kim, hình như anh ta thật sự không nhớ cậu rồi."

Vẻ mặt Arthur có chút ác ý.

Lorraine đột nhiên buông tay ra, lùi lại hai bước, chỉ vào Tần Xuyên, lạnh lùng nói:

"Anh quên? Ba năm trước, ở Los Angeles, lần đầu tiên anh đoạt chức vô địch quyền anh nước Mỹ, ở cuối buổi họp báo, chúng ta đã gặp nhau một lần!"

Tần Xuyên vẫn lắc đầu, cả người bị trói treo lên ở trong đám người, hiện tại anh rất rất khó chịu không vui, anh không có chút gì hồi ức đẹp đẽ lãng mạn trong quá khứ cùng với cậu trai có vẻ hơi điên cuồng này.

Sắc mặt Lorraine đột nhiên trở nên lạnh lùng, dường như trở thành một người hoàn toàn khác với vừa rồi.

"Tần Xuyên, anh là tên khốn nạn."

Lorraine giơ hai tay trái phải cong lên tát Tần Xuyên hai tiếng “Chát...Chát...”.

Hai má anh đau rát nhất thời miệng đầy mùi máu tanh nhàn nhạt.

Vì thường xuyên tham gia thi đấu nên mặt anh luôn bị thương nhưng chưa bao giờ bị tát vào mặt trong tình huống này.

"Thằng kia, sau này đừng rơi vào trong tay tao, tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết."

Tần Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Cậu cười lạnh nói:

"Sống không bằng chết? Tất cả những người từng nói điều này với tôi, đều đã lên thiên đàng ở bên Jehovah rồi."

Lorraine đưa tay giật mạnh tóc sau ót Tần Xuyên, hung ác nói:

"Anh... nên sống bên cạnh tôi mà khóc."

Nói xong, Lorraine đột nhiên giữ lấy môi Tần Xuyên rồi cắn đứt một miếng da trên môi anh sau đó tách ra, phun một chút da thịt bên trong miệng còn liếʍ máu trên môi mình.

"Xuyên, rồi anh sẽ thích hết thảy điều này."

Tần Xuyên phun một ngụm máu vào mặt Lorraine.

Cảm giác đau đớn vừa rồi mẹ nó đau hết cả tim khiến anh không kịp phòng bị, anh thật sự muốn dùng chính tay mình xé nát tên biếи ŧɦái trước mặt này thành từng mảnh.

Tốt nhất là xé thành từng mảnh đẫm máu.

"Ha ha ha. . . !"

Arthur cười lớn.

Lorraine đưa tay lau máu trên mặt, giơ tay tát Tần Xuyên vài cái, cuối cùng thở hổn hển nói:

"Tới đây, tắm nước lạnh cho anh Tần Xuyên đi."

"Yes sir. . . "

Lorraine vừa dứt lời, một đám quản giáo ở bên cạnh cậu bật công tắc lên, một cột nước có đường kính mười centimet lập tức từ trên tường phun ra tác động sâu vào cơ thể Tần Xuyên.

Lúc này đã là cuối thu sắp đến mùa đông, dòng nước lạnh buốt như băng đá tuôn ra.

Tần Xuyên bị trói ở trung tâm dòng nước, anh không thể né tránh nền đành chịu đựng, cảm giác lạnh từ đầu đến chân.

Tim cũng đập nhanh hơn vì lạnh.

"Các người ra ngoài đi, tôi sẽ tự mình kiểm tra thân thể cho anh ấy."

Lorraine sốt ruột xua tay, Arthur cùng toàn bộ quản giáo bước ra ngoài.

Lorraine vô cảm nhìn Tần Xuyên, chậm rãi đeo găng tay cao su vào đi đến phía sau anh, sau đó duỗi tay phải dọc theo mép quần đùi thò vào.

Thân thể Tần Xuyên bỗng nhiên căng thẳng.

"Đồ chó đẻ, cút ngay cho tao!"

Lorraine ôm chặt lấy Tần Xuyên

Vòng eo anh thon gọn, một tay chậm rãi thò vào trong, cằm cậu ta gác vào vai anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ cổ anh, đôi môi ấm áp chậm rãi hôn lên một bên mặt anh.

Dòng nước lạnh làm ướt hoàn toàn bộ đồ của anh.

"Xuyên, anh thật sự rất hoàn hảo."

"Mấy năm nay em đã cố gắng trưởng thành, cố gắng hết sức nhưng cho đến bây giờ, ngoại trừ chiều cao ra, mọi thứ khác đều hoàn toàn thua kém anh...

Em thật sự rất biết ơn tiền bạc, nó đúng là một nô ɭệ tốt làm cho em có thể ôm anh vào lòng giống như đang nằm mơ vậy...”

“Nếu không dùng chút thủ đoạn nào đó, em nghĩ bây giờ em đã bị anh xé thành từng mảnh rồi.”

Hai tay Lorraine để ở một trước một sau, một tay nắm lấy Tần Xuyên còn tay kia để ở phía sau lưng anh.

"Đồ khốn, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra!"

Tần Xuyên hung tợn nói, anh chưa từng bị người đàn ông nào chạm vào thậm chí còn nắm tay bình yên.

Anh không ngờ mình lại gặp phải chuyện này, một cú sốc rung động bất ngờ xảy ra khiến Tần Xuyên đỏ mặt.

Thân dưới của Lorraine đẩy đẩy Tần Xuyên:

“Honey, sớm muộn gì anh cũng phải chấp nhận điều này thôi, thà làm quen sớm còn hơn. Sự thật phũ phàng luôn công bằng hơn một lời nói dối trắng trợn”.

Thứ muốn có được thì nên xuống tay sớm một chút, em cảm thấy thật thỏa mãn mà anh cũng sẽ từ từ quen dần, đây là đặc điểm chung của vạn vật.

Em không thể đợi được nữa đâu, honey, anh đã sẵn sàng chưa?