Chương 3.

Tần Xuyên quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, ngoại trừ một nhà tù như được làm bằng thép cố thủ trước mặt thì xung quanh là một vùng hoang vu, một sa mạc mênh mông vô bờ vô tận, chỉ có những khóm cỏ vàng óng đung đưa dưới ánh mặt trời.

Trên thực tế, tiết trời đã cuối thu rất nhanh sẽ tới mùa đông, nhưng nơi này thoạt nhìn vẫn khiến người ta có ảo giác rất nóng.

"Đúng là một nơi quỷ quái."

Tần Xuyên hít một hơi thật sâu.

"Ờ, mẹ nó chứ đúng là gặp quỷ, sao lại bị đưa đến nơi đây chứ?"

Họ đều biết rằng nhà tù Bismarck là nhà tù trừng phạt tàn khốc nhất trên thế giới, theo logic thì họ không nên bị gửi đến đây.

"Đừng nói nhảm nữa! Có một số chuyện không bằng không biết mới tốt!"

"Ha ha ha..."

Trưởng giáo đứng một bên ngẩng đầu lên cười vài tiếng.

Vài cảnh sát châm thuốc đứng đó hút một lúc, nhỏ giọng trò chuyện với nhau một lát, đợi đến khi có người đi ra mở cổng trại giam sau đó dẫn đám Tần Xuyên đi vào.

Có lẽ chưa đến giờ hoạt động của tù nhân nên không có ai trong quảng trường rộng lớn.

Đám Tần Xuyên được đưa đến trước văn phòng của nhà tù.

- Vào đi.

Giọng một người đàn ông trung niên rất trầm phát ra từ văn phòng.

Quản giáo đưa họ đến văn phòng.

Họ vừa đẩy cửa bước vào, trưởng quản giáo đã đứng dậy, châm một điếu xì gà trong miệng rồi vén hai bên vạt áo tây trang, đút hai tay vào túi quần, cái mông ngồi lên bàn làm việc:

"Được rồi, cuối cùng cũng đợi các cậu, các anh hùng của tôi, chúng ta hãy làm quen với nhau trước."

Trưởng quản giáo là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hói đầu, vóc dáng rất cao ước chừng hai mét, ánh mắt sắc bén, tinh thần thoạt nhìn rạng rỡ.

"Xin hỏi khi nào tôi có thể kháng cáo?"

Người đàn ông đứng bên cạnh Tần Xuyên lạnh lùng hỏi.

Gã rất cường tráng, cơ bắp ở ngực và vai nổi gồ lên, ở hai bên đùi cũng rất phát triển, cỡ tầm tuổi Tần Xuyên.

Tần Xuyên biết gã là người Thái Lan, là nhà vô địch năm lần liên tiếp của các cuộc thi Muay Thái khắp cả nước ở Thái Lan.

"Chàng trai trẻ, gấp gáp cái gì? Ở đây cậu sẽ rất vui vẻ ~ đây là thiên đường của cậu ~ haha!"

Trưởng quản giáo ngẩng đầu lên, dường như rất sung sướиɠ cười ha ha ha, sau đó vươn tay kẹp điếu xì gà trong miệng, theo thói quen vẫy tay trái phải rồi nói.

"Được rồi, tôi giới thiệu trước cho các cậu một chút, hiện tại người đứng bên phải ngoài cùng chính là người mà các cậu đều quen thuộc, nhà vô địch quyền anh duy nhất của châu Á, cậu Tần Xuyên. Mọi người vỗ tay nào!"

Vẻ mặt Tần Xuyên âm u đưa đôi tay bị còng ra để ở trước mặt.

Hiện tại anh chỉ muốn đánh gục vào gã đàn ông đang lảm nhảm không ngừng trước mặt, quỳ rạp trên mặt đất.

Tốt nhất trên tay dính đầy máu tươi nóng hầm hập của gã.

Quản giáo xung quanh đều phụ họa theo gã như kẻ ngốc, vỗ tay không ngớt.

Ba người đứng ở giữa không nói lời nào, sắc mặt nghiêm nghị, bầu không khí vô cùng cổ quái.

"Người ở giữa là nhà vô địch Muay Thái của Thái, Đông!"

"Người ở ngoài cùng bên trái là Soros, võ sĩ quyền anh của Mafia Mexico! ... Được rồi, các chàng trai, đừng căng thẳng thế!"

Trưởng quản giáo mở cửa sổ và thản nhiên ném điếu xì gà ra ngoài.

"Rốt cuộc khi nào thì chúng tôi mới gặp luật sư đây?!"

Soros của Mafia Mexico cuối cùng cũng bộc phát cơn giận dữ, hắn không phải người có tính tình tốt, hiếm khi hắn có thể kiên trì đến bây giờ.

"Thực xin lỗi cậu, tôi đoán chừng phải đợi mười ngày nửa tháng..."

Người cai ngục nhún vai và nói một cách vô vị.

"Chết tiệt! Rốt cuộc tụi mày muốn thế nào? Ai cũng biết tao không đánh được phụ nữ mà! Con điếm đó chết liên quan gì tới tao?!"

"Bình tĩnh!"

Nhìn thấy Soros kích động, điển ngục trường tiêu sái đi tới trước mặt hắn, gân xanh trên khuôn mặt đen kịt của hắn nổi lên, quản giáo bên cạnh vội vàng vọt lên ngăn cản Soros.

"Mẹ kiếp! Đồ chó đẻ!"

Soros đấm ngã một tên cai ngục xuống đất, sau đó như để trút giận, hắn cưỡi lên người quản giáo và liên tục dùng nắm đấm tấn công vào đầu quản giáo.

Một lúc sau, mặt đất đầy máu từ đầu và miệng của tên cai ngục phun ra, căn phòng nồng nặc mùi máu.

Tần Xuyên ra tay mà đứng ở một bên xem diễn biến.

Nhưng anh hơi híp mắt lại, rất thưởng thức cảnh tượng đẫm máu trước mắt, anh thật sự rất thích cảnh tượng đẫm máu bạo lực như này, vẻ đẹp của máu làm cho người ta si mê.

Cho dù một người đàn ông khiêm tốn đến đâu thì trong xương cốt anh ta cũng có du͙© vọиɠ khát máu khác nhau, Tần Xuyên tuyệt đối xem như phần tử cuồng nhiệt bạo lực trắng trợn.

Trưởng quản giáo không ngăn cản, hắn chỉ đi tới, cầm một khẩu súng lục nhắm một phát vào đầu quản giáo đang bị Soros ghìm trên mặt đất.

"Đùng --!"

Một tiếng súng rất lớn vang lên. Cả căn phòng rung chuyển.

Soros nhắm mắt lại, lúc ngẩng mặt lên, máu tươi và óc não bị phun ở trên mặt chậm rãi nhỏ xuống cổ áo.

Soros ngay lập tức rút tay lại và đứng dậy, máu rỉ ra từ chiếc còng tay, trong khi mặt hắn hờ hững nhìn trưởng quản giáo.

"Hài lòng chứ? Cậu Soros? Có muốn tôi gϊếŧ một người khác giúp cậu không?"

“Gϊếŧ người mình không thích nhất định rất thích thú, đúng không?”

Ông ta nở một nụ cười nhân từ bước tới và dí súng vào thái dương Soros.

Hai mắt Soros mở trừng trừng nhưng không nói gì.

Tần Xuyên đột nhiên cảm thấy mình không phải ở trong nhà tù, mà là trong hang ổ của bọn cướp.

"Được rồi, vậy mọi người không có ý kiến gì nữa đúng không?"

Trưởng quản giáo cười ha ha cầm khẩu súng, ngồi trở lại chiếc ghế xoay phía sau bàn làm việc, hai chân gác lên bàn trước mặt.

Thấy ba người trước mặt im lặng, trưởng quản giáo lại cười nói:

"Vậy mọi người đi xem chỗ ở mới trước đi. Tôi nghĩ các cậu nhất định sẽ rất hài lòng."

Quản giáo trang bị súng dẫn bọn họ đến trước phòng giam, đám Tần Xuyên quay đầu lại liền thấy các phạm nhân trong phòng canh giữ đang nhìn bọn họ.

Tần Xuyên cũng không né tránh nhìn thẳng vào họ, ánh sáng được hình thành từ hai màu đen trắng tương phản vẽ lên khuôn mặt kiên nghị lạnh lùng của bọn họ.

Họ là một nhóm người đến từ bóng tối và không có gì khiến họ không dám nhìn thẳng.

"Được rồi, là nơi này, ba người một phòng, tất cả vào đi!"

Quản giáo đưa ba người họ đến các phòng giam khác nhau.

Thấy trong phòng đã có hai người đang nhìn mình, Tần Xuyên yên lặng đi vào.