Chương 25: Gặp lại ác lang

“Tại hạ Tần Tử Khiêm, nghe danh Hoa cô nương đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt.” Hắn chắp tay thi lễ, tiếng nói ôn hòa thanh nhuận.

Thời khắc thấy rõ hắn, đôi tay dưới lớp áo của Hoa Chi hơi hơi phát run, trái tim kịch liệt nhảy lên nhắc nhở nàng hết thảy đều là chân thật. Cổ họng nàng khô khốc, ổn định tâm tình, rũ mắt không nhìn người trước mắt, cứng đờ mở miệng: “Hân hạnh gặp Tần công tử.”

Giữa trưa tất nhiền là muốn giữ lại Tần Tử Khiêm cùng nhau ăn cơm.

Nam nhân tạm thời ở tại Hoa gia cũng cùng dùng bữa, khi ngồi xuống Hoa Chi nhẹ gọi một tiếng công tử, nam nhân và Tần Tử Khiêm đồng thời nhìn qua.

Nàng tránh đi ánh mắt của Tần Tử Khiêm, nắm tay áo bản thân chỉ ghế tròn bên cạnh mình: “Ta có việc nói cần với ngài.”

Nam nhân ngồi vào, bên trái Hoa Chi là phụ thân nàng, bên phải là hắn, như vậy liền cách xa Tần Tử Khiêm.

Nữ nhi trực tiếp kêu nam nhân, Hoa viên ngoại không phải người câu nệ tiểu tiết, giờ phút này chưa phát giác cử chỉ nàng có gì không ổn, chỉ hỏi: “Chi Chi muốn nói gì?”

Hoa Chi rũ mắt nói: “Con muốn nói chuyện đại phu.”

Tần Tử Khiêm đối diện cười nho nhã, ánh mắt như có như không mà hướng đến trên người Hoa Chi, dư quang thỉnh thoảng liếc nhìn nam nhân trầm mặc.

Trong bữa ăn, Hoa Chi không nói chuyện cùng Tần Tử Khiêm, Hoa viên ngoại tưởng nàng thẹn thùng: “Chi Chi giống mẫu thân con bé, tính tình nội liễm.”

Tần Tử Khiêm khen, nói: “Cô nương nhã nhặn lịch sự, như hoa chiếu thủy, là cực tốt.”

Hoa viên ngoại nghe người ta khen nữ nhi mình, phá lệ thoải mái, rót rượu cùng uống với đối phương, lại chưa phát hiện nữ nhi nắm chặt chiếc đũa, đến mức các khớp xương trắng bệch.

Ngực Hoa Chi bị đè nén, thấy cha nàng cùng Tần Tử Khiêm chè chén, càng hoảng sợ, ăn cơm cảm giác nhạt như nước ốc. Miễn cưỡng ăn một chút, nàng tìm cớ rời đi.

Hoa viên ngoại từ trước đến nay sủng ái nữ nhi, không hề giữ nàng lại, Tần Tử Khiêm như cũ biểu hiện phong độ nhẹ nhàng, trong lòng đã phát giác con gái duy nhất của Hoa gia vẫn chưa coi trọng chính mình. Hắn biết bộ dáng bản thân không kém, bộ dáng quân tử hạ bút thành văn, ngày xưa có thể dễ dàng được cô nương ưu ái, hôm nay sao xuất hiện sự bất lợi?

Nam nhân vẫn luôn an tĩnh ăn cơm cũng cáo từ, nhiều ngày qua Hoa viên ngoại đã biết được tính tình hắn, vẫn chưa giữ hắn lại.

Hoa Chi rõ ràng đi trước, còn chưa tới trong viện liền phát hiện phía sau có người. Tuy biết được không phải Tần Tử Khiêm nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khẩn trương.

Nam nhân nhẹ nhàng đuổi kịp nàng. Hoa Chi đi vài bước rồi dừng lại, trong lòng bất an nhưng nàng vẫn kiềm chế hỏi hắn: “Công tử có việc sao?” Hoàn toàn quên lúc trước chính mình nói có việc cần nói với hắn.

Nam nhân nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của nàng: “Ngươi rất sợ hắn?”

Hoa Chi kinh ngạc, đầu quả tim phát run.

Hắn lại khẳng định nói: “Người nam nhân hôm nay, ngươi rất sợ hắn.”

Ánh mắt Hoa Chi lập lòe, nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay nàng, cứng họng nói: “Không có.” Dứt lời liền cáo từ, bước chân vội vàng rời đi.

Nam nhân nhìn bóng dáng nàng, phát hiện bước chân nàng hoảng loạn, hơi hơi nhíu mày.

Màn đêm buông xuống, Hoa Chi gặp ác mộng, đủ mọi chuyện kiếp trước tái diễn, nàng như rơi xuống vực sâu, đầu nặng nề, không thể tránh thoát.

Ngày hôm sau nàng phát sốt, gọi mãi không tỉnh, hai nha hoàn bị dọa sợ, bẩm báo Hoa viên ngoại mời đại phu tới chữa trị. Đại phu nói là bị kinh hách, tâm không yên lại nhiều ưu tư tích tụ, dẫn đến khí huyết không thông, cần trấn định tâm trí, dưỡng tâm an thần.

Hoa viên ngoại lo lắng không thôi, bảo đại phu kê đơn thuốc tốt nhất, canh giữ ở mép giường chờ Hoa Chi uống thuốc hạ sốt, quan tâm lo lắng nàng xảy ra chuyện.

Loại việc ly kỳ như trọng sinh này, nói ra sẽ không có người tin tưởng, Hoa Chi khó trả lời, chỉ nói thời tiết quá nóng, nhân cơ hội khóc lóc kể lể không muốn gả chồng, vân vân.

Hoa viên ngoại thở dài, trân an nói: “Chi Chi an tâm, phụ thân sẽ không tìm người qua loa gả con đi, định vì con mà tìm người đáng giá tới ở rể.”

Hoa Chi nghẹn họng, cảm thấy trong lòng càng thêm khó chịu.