Chương 26: Lấy thân thề

Tinh thần Hoa Chi liên tiếp mấy ngày đều uể oải, ăn không ngon, may mà sau khi uống thuốc, buổi tối không gặp quá nhiều ác mộng.

Ban đêm, nàng từ trong mộng tỉnh lại, khó đi vào giấc ngủ lần nữa. Ánh trăng soi vào cửa sổ, nàng ngồi dậy xem ánh sáng trên mặt đất, một lát sau đi đến bên cửa sổ hóng mát.

Bên ngoài cửa sổ là cây lê mà cha nàng gieo trồng khi nương mang thai nàng, hiện giờ hoa lê đã tàn, chỉ còn cành lá tươi tốt xum xuê. Nàng nhìn thấy dưới tán cây có bóng đen đong đưa, giống bóng cây lại giống bóng người.

Dưới ánh mắt của nàng, bóng đen dưới tán cây đi chuyển, Hoa Chi sợ tới mức muốn kêu cứu nhưng không hề phát ra tiếng.

May mà ánh trăng sáng ngời, nàng thấy rõ thân hình quen thuộc, tâm tình thả lỏng, đồng thời phát hiện chính mình tham lạnh chỉ mặc quần trắng và yếm, lập tức chạy về giường tìm quần áo mặc vào.

Nam nhân đứng ở ngoài cửa sổ, thấy rõ động tác hoảng loạn của nàng: “Ngươi gặp ác mộng.”

Không phải nghi vấn, ngữ khí hắn khẳng định.

Nàng đưa lưng về phía hắn, thao tác mặc y phục hơi ngừng, ngay sau đó Hoa Chi nhanh chóng mặc xong, xoay người nhìn hắn. Hắn đứng ngược sáng, Hoa Chi thấy không rõ mặt hắn, nàng mím môi, một lát sau nhỏ giọng:

“Công tử làm sao biết được?”

Hai người đứng cách nhau nửa gian phòng, thính lực hắn tốt, tất nhiên nghe rõ. Nhưng hắn lại trầm mặc, im lặng không nhắc tới sự việc lúc trước hắn yên lặng không một tiếng động lẻn vào trong phòng nàng.

Hoa Chi không truy hỏi, rũ mắt thất thần. Đầu nàng hỗn độn, một chốc muốn nghĩ cách trừng trị Tần Tử Khiêm, một chốc nghĩ tới cha nàng đi chuyển hàng gặp phải thổ phỉ, bỏ mình, chốc khác lại nghĩ sao hắn lại ở chỗ này. Nghĩ nhiều khó tránh hỏi đầu óc hỗn loạn. Chợt nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, ma xui quỷ khiến hỏi:

“Ngươi sẽ gϊếŧ người sao?”

Phụ thân nói trên người hắn sát khí sắc bén, là mũi đao liếʍ máu ăn người.

“Ngươi muốn gϊếŧ ai?” Hắn không kinh ngạc, giống như đang thảo luận về ánh trăng tầm thường, phảng phất chỉ cần nàng mở miệng, hắn sẽ đi giúp nàng.

Hoa Chi hơi há miệng, tên đến bên miệng liền tỉnh táo lại. Từ khi trọng sinh, việc ác độc nhất nàng làm là không cho Tần Tử Khiêm sắc mặt tốt, nơi nào muốn gϊếŧ người.

Nàng thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Ta nói bừa.”

Thanh âm mềm mại trong đêm trăng phá lệ nhu nhược.

Nam nhân trầm mặc trong thời gian một cái chớp mắt: “Ngươi từng nói phụ thân ngươi sắp xếp công việc cho ta?”

Hắn chợt nói, Hoa Chi: “Cha ta nói ngươi hẳn là giỏi võ, nếu không có nơi đi, chi bằng ở lại tiêu cục Hoa gia làm người vận chuyển hàng hóa.”

Nam nhân lại nói: “Ta có thể làm hộ vệ cho ngươi.”

Hoa Chi ngơ ngác nhìn hắn, chưa hiểu lời này có ý gì.

“Ta bảo hộ ngươi chu toàn, báo ơn cứu mạng.”

Hoa Chi quá mức kinh ngạc, bước nhanh đến cửa sổ: “Ngươi...”

Thấy Hoa Chi đến gần, hai mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, giơ lên hai ngón tay: “Ta lấy tính mạng ra thề, tuyệt không hai lòng.”

Hoa Chi còn khϊếp sợ, không biết hắn vì sao như thế. Hắn đã trịnh trọng: “Nếu vi phạm lời thế, chết không toàn thây.”

Nghe lời thề độc, Hoa Chi vội vàng nói: “Hiện giờ ngươi không có ký ức, ngàn vạn lần đừng nói bậy!”

Hắn chỉ hỏi: “Ý của ngươi như thế nào?”

Hoa Chi tự nhận hiện giờ mọi chuyện cần dùng tâm để nhìn, lúc này thấy hắn đứng dưới ánh trăng trịnh trọng thề, không khỏi tin tưởng.

Nàng nghĩ đến Tần Tử Khiêm, suy tư một lát, nói: “Ta đồng ý.”

Ánh mắt nam nhân sáng ngời, Hoa Chi cảm thấy hắn có chút vui vẻ.

“Hiện giờ ngài ở chỗ này cũng coi như có nơi đặt chân, chờ sau này ngài nhớ lại mọi chuyện, đi hay ở tùy ý, ngài thấy thế nào?”

“Được.” Hắn trả lời dứt khoát.

Ánh trăng dừng trên người hắn, thanh lãnh sáng tỏ, Hoa Chi chợt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Hôm sau tỉnh dậy, nàng hoảng hốt, không phân rõ chuyện tối qua hết thảy là thật hay giả, phảng phất chỉ là giấc mộng bị ánh trăng bao phủ.

Xuân Đào lẩm bẩm đưa nước vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, Hoa Chi nghe không rõ nàng nói gì, thuận miệng hỏi một câu.

“Nam nhân hung dữ bên tây viện không biết vì cái gì sáng sớm tinh mơ xuất hiện ở trong viện, nô tỳ bảo hắn đi, hắn không nghe.”

Động tác chà lau của Hoa Chi dừng lại, quả nhiên đêm qua đều là thật.

Xuân Đào còn dong dài: “Sáng sớm tinh mơ liền vội vàng tới trong sân chúng ta, đa phần là ý đồ không tốt, cô nương...”

“Xuân Đào.” Hoa Chi chặn lời nàng ấy nói, “Sau này hắn là hộ vệ của ta, những bất mãn của ngươi vì những sự tình trước đây giờ nên thu lại.”

Lời nói của nàng ôn nhu, Xuân Đào biết đây là nhắc nhở nàng, vội nói: “Nô tỳ đã biết.”

Một lát sau Xuân Đào lại nói: “Nhưng lai lịch hắn không rõ ràng, tên là gì cũng không biết, nếu hắn...”

Hoa Chi giơ tay ngăn cản: “Ta biết rõ mọi thứ, ta sẽ lưu tâm. Được rồi, ngươi dẫn hắn tới gian thứ chờ ta.”

Lời nói của Xuân Đào nhắc nhở Hoa Chi, sau này hắn đi theo nàng, chung quy lại nên có tên để tiện xưng hô.

Đến gian thứ đã thấy nam nhân cầm kiếm chờ, Hoa Chi lập tức nhớ tới sự tình tối qua. Biết tính hắn thẳng, Hoa Chi vẫn chưa chắc chắn, lần nữa xác nhận:

“Công tử quyết định trở thành hộ vệ của ta chỉ vì báo ân sao?”

Hắn gật đầu, nàng nói tiếp: “Được, chờ lát nữa ta dẫn ngươi đi nói chuyện này với phụ thân.”

Nam nhân nhận lời, Hoa Chi đề nghị: “Sau này hai ta sẽ thường gặp nhau, hiện giờ ta muốn biết nên xưng hô như nào.”

“Ngươi đã là chủ quân của ta, tất nhiên tên là ngươi đặt.”

Hắn muốn nàng đặt tên cho hắn, giờ phút này Hoa Chi không khỏi kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng: “Ta chưa đặt tên người bao giờ.”

Nàng sống đến bây giờ, chỉ khi còn bé nuôi mèo đặt tên cho nó, nhưng mèo nuôi nửa năm chạy đi không trở về.

Nam nhân chỉ nói: “Không sao.”

“Nếu ta lấy tên không tốt, mong rằng ngươi không giận.”

“Cô nương, ngươi là chủ quân của ta.” Hắn lặp lại.

Trong lòng Hoa Chi sáng tỏ, không xấu hổ nữa, suy tư một lúc hỏi:

“Tang Tử như thế nào?”

Hắn không chút do dự: “Được.”

Hoa Chi bật cười: “Sau này gọi ngươi Tang Tử, hi vọng ngươi có thể sớm ngày nhớ lại mọi chuyện, trở lại quê hương cùng thân nhân đoàn tụ.”

Hắn cảm thấy ngực như nhũn ra, đây là một loại cảm xúc xa lạ.

-

Rốt cuộc có tên!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~