Chương 24: Lo sợ bất an

Lại qua mấy ngày, mắt thấy ngày mai chính là ngày phụ thân nàng mời Tần Tử Khiêm qua phủ, Hoa Chi giả vờ không biết, sáng sớm thừa dịp cha nàng không phát hiện, rời khỏi phủ. Nàng đi diễn lâu ngày thường hay lui tới, ngồi lên ghế ở lầu hai. Diễn lâu có đầy đủ mọi thứ từ ăn uống tới phòng để nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một ngày ở đây không phải là việc khó.

Sân khấu dưới lầu không ngừng vang lên tiếng kịch, nàng nghe một lúc liền không còn hứng thú, tựa vào cửa sổ phe phẩy quạt lụa, nhìn xuống dưới lầu xem người đi đường tới tới lui lui. Suy nghĩ của nàng tán loạn, nghĩ đến Tần Tử Khiêm hiện giờ hẳn là đang ở nhà mình, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.

Thu Quất hầu hạ một bên phát hiện nàng mặt ủ mày chau, quan tâm dò hỏi, Hoa Chi uể oải lắc đầu.

Đang lúc tức giận, ở trong đám người nàng phát hiện một bóng người, có vài phần quen mắt. Người nọ mặc áo xanh, cõng sọt, nhìn hắn đến gần, Hoa Chi kinh ngạc không thôi.

Thấy sắc mặt kinh ngạc của nàng, Thu Quất liếc nhìn bên ngoài cửa sổ một cái:

“Lâm công tử.”

Thu Quất cũng nhận ra, khẳng định không sai người.

Hoa Chi chỉ nhìn qua loa bộ dáng hắn, mỗi lần gặp nhau đều là gặp trong bóng tối, chỉ nghe Xuân Đào nói hắn ngọc thụ lâm phong. Lúc này mới thấy dáng người hắn đĩnh bạt, dáng vẻ đường đường chính chính, một thân quần áo bị giặt đến bạc màu cũng không thấy hắn nghèo túng, càng làm người khác cảm thấy hắn đạm mạc hiền hòa.

Đối diện diễn lâu là tiệm sách, Hoa Chi thấy hắn đi vào, phỏng đoán hắn tới mua sách hoặc là đồ dùng học tập, lại không nghĩ rằng hắn rất nhanh đã ra ngoài. Hoa Chi không khỏi có chút nghi hoặc, tầm mắt dõi theo bóng dáng hắn biến mất ở đầu đường.

Nàng nhớ đến đêm đó hắn ôn nhu tri kỷ, nếu thật sự có con, về sau tướng mạo hẳn không tầm thường. Chỉ là hiện giờ đã là tháng bảy, chờ hai ngày nữa chính là tết nữ nhi, cũng không biết rốt cuộc có thành công mang thai hay không.

Thấy nàng thở dài, Thu Quất lo lắng: “Vì sao hôm nay cô nương vẫn luôn thở dài?”

“Thu Quất, ngươi nói ta có thể mang thai không?”

Thu Quất đến bây giờ vẫn không dám tin Hoa Chi từ trước đến nay vẫn luôn theo khuôn phép sẽ làm ra hành động kinh thiên động địa như vậy. Nàng và Xuân Đào kiệt lực khuyên can, nàng còn lo lắng đến rơi lệ. Nhưng Hoa Chi quyết tâm, khuyên can như nào cũng không nghe, các nàng không thể không nghe lệnh mà hành sự.

“Nô tỳ thấy loại sự tình này còn phải xem duyên phận.” Nàng không muốn Hoa Chi có thai, nữ tử chưa xuất giá mang hai, nếu bị truyền ra sẽ bị nghìn người chỉ trỏ.

Hoa Chi rũ mắt, nàng hạ quyết tâm muốn có con, lần này nếu không thành, lại làm thêm lần nữa.

Mắt thấy sắp chính ngọ, Xuân Đào ở Hoa phủ vội vàng tới nói viên ngoại đã biết được chỗ này, sai quản gia Lưu dẫn người mời nàng về.

Hoa Chi thầm nghĩ không tốt, muốn trốn nơi khác, xuống lầu gặp ngay Lưu thúc. Lưu thúc không chỉ là quản gia Hoa phủ còn còn là huynh đệ kết nghĩa với phụ thân nàng. Hoa Chi kính trọng thúc ấy, đành phải theo cùng trở về.

Trên đường về nghe Lưu thúc khuyên giải, Hoa Chi biết được Tần Tử Khiêm còn ở trong phủ, cách phủ càng gần nàng càng thấp thỏm, thâm chí dâng lên một cỗ sợ hãi.

Thu Quất đỡ Hoa Chi xuống xe ngựa, cảm nhận được lòng bàn tay nàng toàn mồ hôi lạnh: “Cô nương, người...”

“Ta không có việc gì.” Nàng cố gắng trấn định, giương mắt nhìn về phía biển hiệu, “Ngươi mau trở về Trụ Xuân viện.”

Thu Quất không yên tâm, Hoa Chi nói lại một lần, sau đó dẫn theo Xuân Đào đến chính sảnh.

Gần tới chính ngọ, là thời điểm nắng nhất trong ngày, nàng bị ánh nắng chiếu đến không mở mắt ra được, xa xa nhìn thấy thân ảnh mơ hồ, chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh.

Hoa viên ngoại thấy nàng chậm rãi đi đến, nhiệt tình gọi: “Chi Chi trở về rồi sao, lại đây cha giới thiệu cho con vị công tử này, đây chính là tài tử nổi danh của Minh Hạc học viện.”

Tần Tử Khiêm một thân y phục trắng đứng dậy, quả thực là mi thanh mục tú, văn nhã nhẹ nhàng.