Chương 8: Lâm Bắc Thần thiếu cái gì nhất?

Editor: Khuynh Thần

Beta: Tân Sinh

Ông già này định lợi dụng mình sao?

Còn muốn làm ba mình hả?

"Cái thứ rác rưởi nhà ông, ông còn định nói dối tôi sao? Thường ngày ông lợi dụng tôi để bắt nạt người khác, chuyện xấu ông làm chẳng ít hơn tôi là bao. Rất nhiều người muốn đánh chết tôi, họ cũng muốn đánh chết ông nữa, chắc chắn là do ông không còn nơi nào để chạy thoát nên mới đến trường học tìm tôi! Ông muốn lợi dụng thân phận của tôi để trốn ở nơi này, có phải như vậy hay không?"

Lâm Bắc Thần chửi rủa.

Sự giả tạo trên mặt Vương Trung lập tức biến thành nụ cười nịnh nọt.

"Cậu Lâm đúng là thông minh, vậy mà có thể nhìn thấu tôi đây, ha ha.. Có điều, cậu chủ, cậu nên giữ tôi ở lại bên người. Ít ra thì còn có người bưng trà rót nước hầu hạ cậu, như vậy không phải tốt hơn sao?"

Những lời này cũng có lý.

Lâm Bắc Thần hừ lạnh một cái rồi vươn tay ra: "Có tiền thì cho tôi mượn một ít."

Vương Trung chua xót nói: "Lúc trước đã bị họ tịch thu hết rồi, không còn một đồng nào cả."

"Tôi.." Lâm Bắc Thần tức giận: "Cần ông để làm gì hả?"

Cậu đột nhiên nhìn khắp người Vương Trung rồi đánh giá một lượt, sau đó, hai mắt lại sáng lên khi thấy vật đang đeo bên hông của ông ta: "Đưa kiếm của ông cho tôi."

Vương Trung đau khổ nói: "Thanh kiếm này là báu vật gia truyền của gia đình tôi, tôi.."

"Cái tên rác rưởi này, đưa ngay cho tôi."

"Được.."

* * *

* * *

Lúc này, bên ngoài trường học, một nơi yên tĩnh ở thành Vân Mộng

"Tâm Nguyệt, em chủ động hẹn anh ra đây sao? Anh rất vui."

"Phùng Luân, anh yêu tôi thật sao?"

"Tâm Nguyệt, tất nhiên là anh yêu em, anh sẵn sàng làm mọi thứ vì em."

"Được, vậy anh chứng minh đi."

"Làm thế nào để chứng minh?"

"Hãy để Lâm Bắc Thần im lặng mãi mãi."

"Im lặng mãi mãi sao? Gϊếŧ cậu ta à? Này.. ba của cậu ta là Chiến Thiên Hầu đấy."

"Sợ cái gì, bây giờ cậu ta chỉ là người thường thôi."

"Anh.. được, anh chấp nhận. Nếu anh làm được thì em có thể làm bạn gái anh không?"

"Cái gì? Anh còn hỏi tôi câu đó sao? Phùng Luân, tôi thật sự không ngờ anh lại là loại người như thế này. Anh đã từng thề sẽ làm mọi thứ vì tôi mà, không lẽ anh đang nói dối tôi sao? Bây giờ anh lại dùng việc này để ép bức tôi, anh làm tôi thất vọng quá đi."

"Không, không, đừng hiểu lầm anh, Tâm Nguyệt. Anh sẵn sàng làm mọi thứ cho em, không dám đòi hỏi gì khác, chỉ cần em chịu nói chuyện với anh, chịu gặp anh.. Tâm Nguyệt, đừng lo, sáng mai anh sẽ tìm cơ hội để gϊếŧ Lâm Bắc Thần để chứng minh cho em thấy."

"Ừm, sáng mai tôi sẽ chờ tin tốt từ anh."

"Đừng lo, Tâm Nguyệt, Phùng Luân sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho em, bằng mọi giá."

"Tôi rất cảm động, Phùng Luân. Anh đi đi, cẩn thận một chút, đừng để người ta nhìn thấy."

Nam sinh tên Phùng Luân ra về trong sự vui sướиɠ tột độ.

* * *

Trong căn phòng yên tĩnh nào đó của một nhà hàng nọ.

Cùng một nữ diễn viên, nhưng lại thay đổi nam diễn viên.

Hai người diễn cùng một đoạn đối thoại như lúc nãy.

"Anh Ngô, tôi biết anh có ý với tôi, tôi cũng có ấn tượng tốt về anh. Anh có thể giúp tôi nghĩ ra cách để loại bỏ hoàn toàn tên cặn bã Lâm Bắc Thần không?"

"Không phải hai người đã chia tay rồi sao?"

"Anh Ngô, anh không hiểu cái tên rác rưởi này rồi. Ngoài mặt thì anh ta đồng ý, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ tìm mọi cách để rình mò rồi đe dọa tôi. Tôi thật sự không thể chịu được."

"Ừm, có vẻ cũng có lý.. Nhưng mà Tâm Nguyệt, ý của em là muốn anh lấy mạng của Lâm Bắc Thần sao?"

"Ừ, anh Ngô, tôi không muốn có thêm lời đồn nào giữa tôi và anh ta. Tốt nhất là anh ta nên im lặng mãi mãi."

"Thật ra có nhiều cách còn thú vị hơn là để cậu ta chết."

"Cách thú vị hơn sao?"

"Ví dụ, nếu em biến Lâm Bắc Thần thành người của mình thì sự sống và cái chết của cậu ta đều nằm trong tay em rồi, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Bằng cách này, em không những có thể thoát khỏi cậu ta, mà còn có thể chơi đùa và thao túng cậu ta nữa. Làm chủ vận mệnh của cậu ta, muốn làm gì cũng được, ha ha.."

"Chuyện này.. Tôi cầu còn không được nữa là, nhưng làm sao có thể biến anh ta thành người của tôi được? Pháp luật của nước ta luôn bảo vệ người dân, cho dù anh ta có bị đuổi khỏi học viện thì tôi cũng đâu thể biến anh ta thành người của mình."

"Ha ha, không có chuyện gì ở thành Vân Mộng mà Ngô Tiếu Phương này không làm được."

"Anh Ngô, xin hãy khai sáng cho tôi."

"Tâm Nguyệt, em nghĩ bây giờ một tên rác rưởi như Lâm Bắc Thần cần thứ gì nhất?"

"Cái gì?"

"Tiền."

"Anh Ngô có ý gì?"

"Thử nghĩ xem, một kẻ vốn dĩ luôn sống trong giàu sang đột nhiên trở thành một tên nghèo hèn, liệu cậu ta có thể thích ứng được không? Từ nghèo lên giàu thì dễ, chứ từ giàu xuống nghèo rất khó! Việc bị bỏ đói sẽ khiến Lâm Bắc Thần phát điên và sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nếu bây giờ có ai đó chủ động cho cậu ta vay tiền thì cậu ta chịu nghe lời không?"

"Chắc chắn sẽ nghe lời."

"Vậy lúc cho cậu ta vay tiền, chúng ta đòi thêm một chút yêu cầu thì hợp lý hay không đây?"

"A, tôi hiểu rồi. Ví dụ như.. để anh ta ký một hợp đồng, trong thời hạn quy định, nếu không trả được tiền thì anh ta phải trở thành người của tôi, đúng không?"

"Ha ha, em thật sự rất thông minh, nghe một chút thì lập tức hiểu rõ vấn đề rồi."

"Nhưng mà, nếu anh ta không đồng ý thì sao?"

"Đương nhiên hợp đồng không nên ghi rõ quá, phải để cậu ta có chút hy vọng, sau đó lại khiến cậu ta rơi vào tuyệt vọng. Hơn nữa, tên rác rưởi này vừa điên vừa ngu, cho nên rất dễ đào bẫy để cậu ta nhảy vào. Đừng lo, chuyện này cứ giao cho anh."

"Anh Ngô Hiểu Dao là đệ nhất thiên tài năm hai, em rất yên tâm nếu anh có thể ra tay giúp em."

"Ha ha, cũng chỉ vì thể diện của em mà thôi. Nếu không thì người như anh đâu có rảnh để ra tay với một tên nhóc kém cỏi như vậy chứ."

"Em sẽ luôn ghi nhớ anh đã đối xử tốt với em như thế nào."

* * *

Ngày thứ hai.

Ánh nắng sáng rực, chỉ số PM 2.5 của không khí bằng 0.

"Reng reng reng!"

Tiếng chuông vào học vang lên.

Cánh cửa của trường cấp ba từ từ mở ra.

Học sinh tựa như bầy ong vỡ tổ chạy thẳng trong một cách ồn ào náo nhiệt, như thể truyền sức sống trẻ trung vào khuôn viên yên tĩnh của ngôi trường này.

Đám đông ồn ào ùn ùn kéo đến từng dãy lớp học.

Tại khuôn viên trường, trong rừng cây nhỏ bên cạnh sân luyện võ.

"Quản gia Vương, cứ như vậy đi! Lát nữa ông không được làm gì khiến tôi bị liên lụy đâu, phải phối hợp với tôi."

Lâm Bắc Thần giắt thanh kiếm dài của Vương Trung lên thắt lưng của mình, sau đó cậu lại dặn dò ông ta một lần nữa.

Người quản gia già nua Vương Trung vỗ ngực: "Cậu chủ, đừng lo, tên tôi có chữ Trung đấy. Tôi thường được biết đến là người đáng tin cậy trong mọi việc. Tôi nhất định sẽ phối hợp với cậu, tuyệt đối khiến người khác phải hoảng sợ."

"Ừm, tốt, vậy tôi yên tâm rồi." Lâm Bắc Thần gật đầu.

Cậu bấm đốt tay để tính thời gian rồi chạy thẳng về phía lớp học.