Chương 11

Trong bệnh viện, người phụ nữ mang song thai sinh non hai đứa bé, vì mổ bụng giải phẫu nên hôn mê, bây giờ cuối cùng cũng đã tỉnh lại, vượt qua thời kỳ nguy hiểm.

Cô nhìn hai đứa bé, nhìn người nhà vui đến phát khóc, chỉ cảm thấy dường như đã trải qua một thế hệ.

“Cái người tốt cứu con đâu rồi? Con nhất đinh phải cảm ơn cô ấy thật tốt.”

“Nếu lần này không có cô ấy, chắc có lẽ con đã chết rồi.”

Tiếc là người nhà nói cho cô biết vào thời điểm bọn họ đến bệnh viện thì người tốt kia đã rời đi. Nhưng bọn họ có lấy được video quay lúc đó, có một người qua đường may mắn quay lại được toàn bộ quá trình, mặc dù video không quá rõ ràng nhưng cũng đầy đủ để cho người ta mất hồn mất vía.

Thế là một tin nhắn tìm người tốt bỗng nhiên xuất hiện trên mạng xã hội…

Khi nhìn thấy tin nhắn này mọi người đều biểu thị:

“Oa, dáng vẻ cô bé này bế người đi thật giống như anh hùng đạp trên cầu vồng ý, thật là đẹp trai.”

“Kỳ lạ, có cảm giác cô gái này giống Phó Anh nhỉ?”

“Lầu trên đừng có khinh thường anh hung, trà xanh Phó Anh xách giày cho chị gái nhỏ này cũng không đáng nữa.”

.

Lúc này Phó Anh còn đang ở trường quay, đột nhiên nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở: “Vương Như Mai: điểm cảm ơn +3 ... +2 ... +1 ... +1 ... +1 ...”

Tộng cộng đến 15 điểm cảm ơn mới dừng lại.

?

Ai vậy?

Có thể tiếp tục gia tăng điểm cảm ơn như vậy sao?

“Đây là người phụ nữ mang thai mà trước kia cô đã cứu được, cô ấy sau khi mổ bụng giải phẫu thì luông hôn mê bất tỉnh, vừa mới vượt qua thời kỳ nguy hiểm, hiện tại đã tỉnh.”

Phó Anh không nghĩ đến khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống còn có thể thu được điểm cảm ơn của đối tượng nhiệm vụ.

“Vậy sao Triệu Lăng lại không có? Tôi không phải cũng đã cứu anh ta sao?”

“Cái này… phải hỏi bản thân cô rồi?”

“…”

Được rồi, biết.

Phó Anh tự mình chuốt lấy nhục nhã, không muốn tiếp tục phản ứng với hệ thống.

Vẫn là Giang Thành khá đẹp trai.

Giang Thành là người đẹp nhất mà cô gặp được, mặc dù người đẹp trong ngành giải trí nhiều vô kể nhưng không một ai đẹp hơn Giang Thành cả.

Không chỉ có dáng dấp của anh ta đẹp mắt, mà khí chất cũng sạch sẽ, thuần tuý.

Trong vòng giải trí này phần lớn người đều xốc nổi, đối mặt với dụ hoặc, nịnh bợ, chèn ép quá nhiều, rất khó để giữ gìn ý chí như lúc ban đầu, Giang Thành là một trong số ít đó, từ lúc ra mắt đến bây giờ, còn có thể thấy trên người anh ta còn giữ được mục tiêu ban đầu của chính mình.

“Phó Anh, người ta đều bị cô nhìn chằm chằm cả buổi rồi, không có người đàn ông nào thích một người phụ nữ bám dính chặt mình như vậy đâu.” Sau khi kết thúc quay hình, Triệu Lăng đi đến bên cạnh Phó Anh, thì thầm bên tai cô.

Phó Anh: “Tôi biết, giống như Ưng Thanh Thanh cũng sẽ không thích kiểu người như anh vậy.”

Triệu Lăng: “Tôi là có lòng tốt mà nhắc nhở cô, cô đừng có mà chế giễu tôi, với lại tôi với Thanh Thanh là an hem, rất trong sạch, không có gì mờ ám.”

“Ha ha, vậy chúc phúc an hem hai người tình sâu như biển, vĩnh viễn không thay đổi.”

“…”

“Xin nhường đường.” Phó Anh cười ôn hoà, đi đến phòng thay quần áo, thay bộ đồ đồng phục của dội mà tổ chương trình chuẩn bị ra. Triệu Lăng im lặng liếc mắt, lời ngày nghe làm sao mà chói tai vậy chứ?

Vào thời điểm Phó Anh thay quần áo, Ưng Thanh Thanh cũng đi đến, vẻ mặt tươi cười, hào quang bắt ra bốn phía, nhưng lúc nhìn thấy Phó Anh thì nụ cười phai nhạt, im lặng quay lưng về phía Phó Anh mà thay quần áo.

Phó Anh cảm thấy thắc mắc, dáng dấp của Ưng Thanh Thanh bình thường, kỹ thuật diễn xuất cũng bình thường như vậy, vì cái gì mà Gianh Thành lại thích cô ta như vậy?

Cô cũng đã xem qua trạng thái diễn ban đầu của Ưng Thanh Thanh rồi, chỉ cảm thấy rất kém, khóc nữa ngày cũng khóc không ra, còn muốn dùng thuốc nhỏ mắt. Vào hai năm trước ở trong vòng giải trí này không có tiếng tăm gì, kỹ năng diễn xuất cũng không ra sao, nhưng một năm gần đây, kỹ năng của cô ta đột nhiên tăng mạnh, nhiều lần được đạo diễn, tiền bối khen ngợi, bằng việc ‘Có cảm giác thiếu nữ ngượng ngùng thanh xuân’ mà vào một bộ phim thanh xuân vườn trường trổ hết tài năng.

Nói cách khác, lúc kỹ năng diễn xuất của cô ta nhảy vọt cũng là lúc cô ta có được hệ thống ảnh hậu.

“Cô thật vui vẻ nha?”

Phó Anh sửng sốt, Ưng Thanh Thanh cũng ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn cô, bởi vì lời nói này là của Phó Anh.

Phó Anh:…

Kịch bản lại muốn gây sự rồi???

Khuôn mặt Ưng Thanh Thanh lạnh lẽo cứng rắn nói: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì cả.”

Làm sao có thể mà nghe không hiểu, cho dù cô không muốn là nữ phụ độc ác mà nhắm vào nữ chính như thế này, nhưng cô cũng không thích nữ chính đối với cô biết mà như không biết thế kia.

Kiên nhẫn của Phó Anh rất tốt, giải thích nói: “Tôi hỏi cô rất vui vẻ sao? Tất cả mọi người đều che chở cho cô, yêu thương cô, như đám trăng quay xung mặt trời đối với cô, cảm giác như vậy có phải rất tốt đúng không?”

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì hết, tôi phải đi rồi.”

“Cái này cũng nghe không hiểu, năng lực đọc hiểu kém như vậy sao?”

“…”

Ánh mắt Ứng Thanh Thanh xấu hổ giận dữ nhìn Phó Anh, bước nhanh ra khỏi phòng thay quần áo, vừa vặn đυ.ng phải Giang Thanh đi ngang qua. Bỗng nhiên Ưng Thanh Thanh đυ.ng vào ngực của Giang Thanh, nhìn thấy hai mắt Ưng Thanh Thanh hồng hồng, hắn ngước mắt nhìn, thầy được một bộ đồ màu đen, tóc dài thẳng mượt, sắc mặt lạnh lẽo của Phó Anh.

Cô khoang hai tay, nghiên đầu, vừa vô tội vừa lạnh lùng nhìn hắn.

Ưng Thanh Thanh phát hiện ra mình đυ.ng phải Giang Thành, cô ta lập tức đẩy hắn ra, cuống quít chạy đi, Giang Thành do dự khoảng hai giây cũng nhanh chóng đuổi theo.

Phó Anh: …

Đồ kịch bản rác rưởi.