Chương 12

Phó Anh trợn trắng mắt, cầm túi xách lên chuẩn bị rời đi, thì Triệu Lăng giận đùng đùng vọt vào, “Phó Anh, cô đừng có mà cứ nhằm vào Thanh Thanh như vậy, kẻ thù của cô từ trước đến nay đều không phải là cô ấy, kẻ thù của cô chỉ có thể là cô thôi!”

Phó Anh: ?

“Anh không đi an ủi Ưng Thanh Thanh, lại đến chỗ tôi gây chuyện, anh thật là rộng lượng nha, cơ hội tốt như vậy mà chắp tay nhường cho người khác nha.”

Triệu Lăng: ?

“… Tôi cùng cô nói cái này sao?” Cô cứ như vậy mà thừa nhận sao? Không giải thích cái gì sao? Cái này không giống phong cách của Phó Anh nha?

Phó Anh nhún vai, không như vậy thì thế nào?

Cô lách người qua Triệu Lăng, chuẩn bị đi về nhà, một ngày làm bình hoa thật là mệt quá đi.

Triệu Lăng thấy Phó Anh muốn đi, như phản xạ có điều kiện hắn nắm lấy cánh tay Phó Anh, “Nói chuyện đã.”

“Buông ra, tôi và anh không có chuyện gì để nói cả.”

Triệu Lăng nắm lấy không buông: “Sau này còn có quay mấy kỳ nữa, cô rốt cuộc muốn thế nào mới có thể buông tha Thanh Thanh hả? Không thể cùng nhau chung sống hoà bình sao?”

Triệu Lăng nói cái gì cũng không thể để Phó Anh tiếp tục ức hϊếp Thanh Thanh, ai biết trong một cái chớp mắt tiếp theo, hắn cảm giác tay mình bị gạt ra, theo sau đó là một sức lực cực lớn bóp cổ hắn, hắn cơ bản là không thể trốn thoát được. Bỗng nhiên hắn bị đè lên tường, kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy được ánh mắt lạnh lùng của Phó Anh đang hình hắn.

Cho đến bây giờ Triệu Lăng chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của Phó Anh, dù sao thì từ trước đến giờ Phó Anh luôn là lấy khuôn mặt yếu đuối mà gặp người khác.

“Bình tĩnh! Gϊếŧ người là phạm pháp!”

Không cần hệ thống nhắc nhở, Phó Anh cũng cảm thấy hành vi của mình sẽ bị kịch bản lần thứ hai không cho phép, nhiều nhất thì cũng chỉ cho bóp tới đây thôi, coi như cô nghĩ muốn bóp chết Triệu Lăng thì cũng không có cách nào.

Bộ dạng cau mày của Phó Anh càng thêm lãnh huyết vô tình, trong lòng Triệu Lăng lộp bộp một tiếng, cô ta thật sự muốn gϊếŧ mình sao???

“Anh có sức lực lớn sao?”

“…A?”

“Xin anh nên cho những cô gái khác có sự tôn trọng, hành động giam cầm của anh không phải hành vi quân tử nên làm.”

“… Được rồi.”

Phó Anh hất Triệu Lăng ra, xoa xoa cánh tay bị nắm đau, nhanh chóng rời khỏi phòng thay quần áo.

Triệu Lăng ôm cổ ho hai tiếng, sau đó hắn bước đi theo: “Tôi cũng không có ý tứ gì khác, phản ứng của cô cũng quá lớn đi, cổ của tôi muốn đứt đoạn luôn rồi.”

Hành động này cũng được xem là cưỡиɠ ɠiαи phụ nữ nên phản ứng của cô lúc nãy là rất tốt rồi.

Triệu Lăng nói: “Thanh Thanh là người rất tốt, cô có thể thử chung sống hoà bình với cô ấy được không?”

“Không có khả năng.”

“Vài sao?”

“Thân phận không cho phép.”

“?”

Một người là nữ chính tiểu thuyết, một người là nữ phụ độc ác, thời gian duy nhất để có thể sống hoà bình là chính lúc trước khi chết nữ phụ sám hối thôi.

Nhưng cô không thể nào sám hối cả.

Phó Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dừng bước, nói: “Để tôi không phiền phức đến Ưng Thanh Thanh cũng không phải là không được.”

Triệu Lăng ngoài ý muốn nói: “Thật? Có điều kiện gì?”

Phó Anh: “Tôi muốn ở những kỳ sau anh phải cố gắng cùng đội với tôi, cùng đi với tôi. Tình huống hôm nay của tôi chắc anh cũng nhìn thấy rồi, tôi nói chuyện cũng không ai thèm để ý, ôn thần chắc cũng như vậy thôi.”

Triệu Lăng gần như có thể tưởng tượng được khi chương trình này phát song, cảnh quay của Phó Anh tuyệt đối là có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô muốn tìm một bạn đồng hành, như thế mới có thể cam đoan hình ảnh của cô trong chương trình.

Nhưng Triệu Lăng cũng không muốn cùng Phó Anh có quá nhiều quan hệ.

“Được thôi, nhưng tôi không muốn tạo hiệu ứng cặp đôi với cô.”

“Ai muốn tạo hiệu ứng với anh? Anh chỉ là đối tượng tạm thời lợi dụng của tôi thôi, làm rõ ràng thân phận của mình đi.”

“…”

“…Bây giờ cô đều trực tiếp như vậy sao?”

Phó Anh liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục đi cũng không thèm quay đầu lại.

Kỳ thật Phó Anh cũng không phải ở trong tình trạng vò mẻ không sợ rơi, mà tất cả mọi người đểu hiểu rõ nhau, cô cùng Triệu Lăng đều hiểu rõ bản tính của đối phương, không nhất thiết phải giả dối nhau, lãng phí tinh thần.

.

Khi Phó Anh về đến nhà thì đã rất muộn, cô ngồi phịch trên ghế sa lon, nhìn lại thu hoạch của hôm nay, tiền này không có trừ phí gì cả, lúc này cô cũng đã có hơn năm ngàn điểm cảm ơn, có điều giúp đỡ hơn một ngàn học sinh nghèo khó kia cô lại nghèo rồi, lần này tiêu thật thật lớn, mấy ngày tiêu tiền so với đời trước cô tiêu còn nhiều hơn.

Trước kia bởi vì cô nghèo, không thường xuyên mua quần áo mới, sau này khi có thể kiếm tiền thì mua sắm trở thành đam mê, lúc nào cũng không nhịn được mua quần áo giày túi xách mới, lúc ấy cô mua cũng không có lần nào một lần tiêu đến mấy trăm vạn, tiêu mười mấy vạn là nhiều nhất rồi. Cuối cùng vẫn là nghèo nên mua đồ cũng không thoải mái.

Xem xong điểm cảm ơn, Phó Anh lại nhìn đến quầy bán hàng qua mạng của mình, bình luận ở dưới phần lớn đều là hoài nghi, chất vấn, mắng giận, không có một cái nào phản hồi tốt cả.

Đến mức thuốc mỹ dung cũng chỉ mới bán được một nữa.

“Những con người này quá nóng vội đi, nếu khi bọn họ vừa mới sử dụng liền mọc ra tóc thì chín mươi chín phần trăm là bị doạ điên rồi.”

“Dưỡng nhan mỹ dung, thế giới hạng nhất… cái quảng cáo như thế này không được, ngươi phải viết, ‘Kem dưỡng da toàn năng Bạch Hoa là nước dưỡng ẩm, tẩm bổ từ sâu bên trong, trì hoãn làn da già yếu, loại trừ quầng thâm mắt, làm nhạt nếp nhăn trả lại cho bạn dung nhan của tuổi xuân’, thế nào, dụ hoặc có phải lớn hơn không?”

“o.o”