Chương 3

"Chị Cố Vân, em vẫn luôn cho rằng người chị thích là anh trai em." Tôi mặc đồ ngủ hoạt hình ngáp một cái.

Cố Vân vẻ mặt ghét bỏ: "Ai lại thích tên lãnh huyết vô tình kia chứ? Tính tình vừa nóng nảy lại còn đặc biệt sĩ diện, dáng người và khuôn mặt là hai thứ duy nhất có thể chấp nhận được."

Tôi: "......"

Cố Vân cười như không cười: "Nếu không phải bởi vì anh ta là anh trai em, loại người này có cho chị cũng không buồn liếc mắt một cái! Đặc biệt, sau khi anh ta nhận ra tình cảm chị dành cho em, anh ta vẫn luôn ngăn cản chị gặp em!”

"Nhưng dù sao đi nữa vẫn có mẹ em ở đây, chị không thể nổi giận lung tung, phải giống như một thục nữ đoan trang yên tĩnh đứng ở nơi đó, đối với anh trai em thân thiện mỉm cười."

“Em không biết lúc ấy chị có bao nhiêu nghẹn khuất!”

"Lúc ấy chị thật sự muốn cào nát gương mặt âm hiểm giả dối của anh ta!"

Tôi: "......"

Cho nên trong nguyên tác tình cảm của hai người yêu đến chết đi sống lại đều là giả?

Cố Vân vui sướиɠ khi người gặp họa: "Hiện tại rốt cuộc cũng có người xuất hiện để trị anh ta. Anh ta cùng Tư Uyển còn dày vò nhau chán."

Tôi tò mò hỏi:"Tại sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải lưỡng tình tương duyên?"

Khi anh trai tôi cúi đầu hôn nhân vật phản diện, nhân vật phản diện cũng không có giãy dụa chửi bới, không phải sao?

Nếu không là một người đàn ông thẳng, đột nhiên bị một người đồng tính hôn phản ứng kịch liệt còn có thể nói được.

Cố Vân: "Tư Uyển vốn là con riêng của Tư gia em biết không?"

Tôi gật đầu.

Cố Vân tiếp tục nói: "Cậu ấy không hề có ấn tượng tốt với cha mẹ em. Xác suất anh trai em cãi nhau cùng gia đình là rất lớn.”

"Nhưng năng lực của Tư Uyển cũng rất mạnh, mấy năm nay đã sớm nắm chặt Tư gia trong tay, trước mắt Tư gia cũng phát triển rất nhanh mà cậu ta còn có một bạch nguyệt quang."

Tôi vô cùng hưng phấn: "Bạch Nguyệt Quang này là anh trai em đúng không?"

Cố Vân tán thưởng nhìn tôi một cái: "Không sai. Lúc trước khi Tư Uyển bị đuổi ra khỏi Tư gia trở thành người vô gia cư, là anh trai em đã giúp cậu ta."

Tôi cố gắng nhớ lại.

Mấy năm trước, thực sự có một khoảng thời gian anh trai tôi không trở về nhà.

Tôi hỏi thì anh chỉ bảo: "Anh nhặt được một con sói con, nó hơi dính người."

Tôi: "??"

Nhà tư bản lãnh khốc vô tình bỗng chốc đổi tính?

Nghĩ đến thời điểm mấu chốt đó.

Mặt tôi không chút thay đổi, hỏi: "Cho nên chuyện bắt cóc này chỉ là một trò chơi tình thú của hai người bọn họ?"

Cố Vân giật giật môi, trực tiếp ném cho tôi một thứ.

Tôi nhìn xuống. Đây là một con dao đồ chơi kim loại nếu nhìn không kỹ sẽ nhầm với dao găm thật.

Tuy nhiên, con dao này lại cùn đến nỗi ngay cả da cũng không thể cắt được.

Tôi như chết lặng: "Chị Cố Vân, sáng nay không phải Tư Uyển dùng con dao này kề cổ em sao?"

Cố Vân cảm thông nhìn tôi: "Đúng vậy."

Tôi: "......"

Mẹ nó!

"Anh trai em bị Tư Uyển đùa giỡn như vậy, bây giờ khẳng định đang tức điên lên rồi."

Cố Vân mỉm cười: "Ngày mai có khả năng em sẽ nhìn thấy một tiểu đáng thương eo mỏi lưng đau, ngồi ghế dựa còn phải đặt đệm lên ngồi."

Ồ?

Một người tội nghiệp với đôi mắt đỏ hoe và giọng nói khàn đặc?

Tôi thực sự mong đợi điều này!

Ngày hôm sau, tôi và Cố Vân trở về nhà tôi.

Cũng không thấy cái người đáng thương kia đâu.

Nhưng lại nhìn thấy ba tôi đang tức giận, mẹ tôi đang buồn rầu ngồi ở bên cạnh.

Anh trai tôi mặc áo sơ mi trắng bình tĩnh ngồi ở ghế dùng muỗng vàng từ từ khuấy cà phê trong cốc.

Ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm chặt chiếc thìa.

Khói bốc lên làm mờ đi gương mặt tuấn tú lạnh lùng như minh tinh của anh trai tôi: "Ba, con không phải tới xin ý kiến của ba mà là đến thông báo cho hai người.”

"Con không thích phụ nữ, con chỉ thích Tư Uyển, người có tên trên giấy đăng ký kết hôn của con chỉ có thể là cậu ấy."

Giọng nói thong thả nhưng kiên định của anh trai tôi vang lên.

“Nghịch tử! Nghịch tử!” Cha tôi tức giận đến mức vẻ mặt vặn vẹo, gân xanh trên trán nổi lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Có thể tưởng tượng được, chuyện anh trai tôi thích đàn ông đã khiến ba tôi tức giận đến mức nào.

Tôi từ phía sau lưng Cố Uyển thò đầu ra, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt tức giận của cha tôi.

Tôi cười khan một tiếng: "Ba, ba mắng anh con, không thể mắng con nữa."

Ba: "...."

Mẹ: "......"

Anh trai: "......"

Mẹ tôi lau nước mắt, con như mẹ, bà nhìn thấy con trai kiên định như vậy, bộ dáng không chút dao động thì biết chuyện này con trai đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Họ phản đối cũng vô ích.

Con trai bà cũng không phải người còn ngửa tay xin tiền ba mẹ dễ dàng bị ba mẹ dùng thế lực tiền tài nắm giữ, anh đã sớm nắm quyền Thẩm gia, bất luận là ở trong gia tộc hay là ở trong giới kinh doanh, con trai bà đều lạnh lùng tàn nhẫn, nói một là một hai là hai, sự máu lạnh tàn khốc này đã ăn sâu vào người.

Không ai có thể ngăn anh lại.

Chỉ là đáng tiếc cho đứa nhỏ Cố Vân này.

Mẹ tôi áy náy nắm lấy tay Cố Vân, thở dài nói: "Vân Vân à, dì thật sự là xin lỗi con, dì vốn tưởng rằng con và Thanh Việt lưỡng tình tương duyên, không nghĩ tới... Thật đáng tiếc, chúng ta không có duyên làm gia đình.”

Anh trai: "......"

Tôi: "......"

Khụ khụ, kỳ thật duyên phận làm gia đình vẫn có.

Chính là từ "con dâu" biến thành "con rể", không biết mẹ tôi có thể chấp nhận chuyện này được hay không?

Cố Vân không có lấy nửa phần đỏ mặt, cô ấy tự nhiên nói: "Dì à, con cùng anh Thanh Việt là hữu duyên vô phận, nếu dì đồng ý, dì có thể xem con như con gái thứ hai của dì."

Miệng Cố Vân ngọt ngào, rất nhanh đã dỗ dành mẹ tôi vui vẻ.

Mẹ tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép mà liếc mắt nhìn anh trai một cái, rồi lại đau lòng vỗ vỗ tay Cố Vân, thuận tiện còn giẫm lên tôi một cái: "Nếu Doanh nhi có một nửa im lặng hiếu thuận của con thì tốt rồi, từ nhỏ con bé đã nghịch ngợm, lớn hơn chút thì lại giống như một đứa trẻ hoang dã phá phách khắp nơi... Thật sự khiến dì lo lắng."

Tôi: "......"

Mẹ, mẹ không cần phải giẫm đạp con như vậy đâu, thật đấy.

Vài ngày sau.

Tôi nghe mẹ lo lắng hỏi cha, anh trai tôi thích đàn ông, vậy người thừa kế tiếp theo của Thẩm gia phải làm sao bây giờ?

Không giống với những gia đình bình thường, Thẩm gia là thế gia hào môn ở đế đô, ách,...Thật sự cần phải có người tiếp quản sự nghiệp.

Cha tôi lập tức đưa ra quyết định: "Không sao, chúng ta còn có Doanh nhi, tương lai sau khi Doanh nhi kết hôn sinh ra đứa con đầu lòng sẽ lấy họ Thẩm, bất kể là nam hay nữ đều phải bồi dưỡng thành người thừa kế tiếp theo của Thẩm gia."

Một lần nữa tôi phải im lặng.

Cha, mẹ, chuyện này không có khả năng rồi.

Tôi và Cố Vân sẽ không thể nào có con được?

Tôi lo lắng đi nói chuyện này với Cố Vân.

Cố Vân cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, cô ấy hôn lên trán tôi một cái: "Chuyện này đến lúc đó em cứ giao cho chị giải quyết đi."