Chương 4

Cố Vân là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Mặc dù cô ấy và anh trai tôi ghét nhau, nhưng vẫn không thể tránh khỏi có một số việc cần phải hợp tác với nhau.

Vào cuối tuần, cô ấy mang theo một cuốn sổ đã lập kế hoạch đến nói chuyện với anh trai tôi.

Tôi cũng ưỡn ngực nghiêm mặt đi theo.

Biệt thự của anh trai tôi rất yên tĩnh.

Tôi rót một ly nước cho Cố Vân, sau đó lên lầu tìm anh trai tôi.

Cánh cửa không đóng chặt.

Khi tôi đang do dự về việc có nên gõ cửa hay không.

Đột nhiên nghe được một âm thanh uể oải quát lớn ở trong phòng: "Tư Uyển! Anh dừng lại cho tôi! Á..."

Ngay sau đó là tiếng thở dốc của người đàn ông, cùng với âm thanh đứt quãng.

Chậm một chút! Mẹ nó tôi bảo anh chậm một chút!"

m thanh lại bị đứt.

Tôi: "......"

Tôi chỉ cảm thấy một cỗ máu nóng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, đầu óc ong ong.

Họ đang...

Đè nén lại cảm giác hưng phấn, tôi nhanh chóng lộ ra nụ cười tà ác.

Tiểu tử Tư Uyển, rốt cuộc cũng bị anh trai tôi...

Chờ đã, có vẻ như có gì đó sai sai đúng không?

Tôi nín thở tập trung nghe một lát.

Cuối cùng cũng chắc chắn.

Người phát ra âm thanh rêи ɾỉ kia, là anh trai của tôi.

Đó là anh trai tôi!

Người anh trai lạnh lùng mang theo ham muốn kiểm soát người khác, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí thế áp bức vậy mà lại là người nằm phía dưới!

Cả người tôi rã rời.

Chỉ cần nhìn vào ngoại hình và khí chất, anh trai tôi không thể là 0 được!

Tôi giống như một linh hồn bay lơ lửng ở bên dưới.

Cố Vân tò mò hỏi: "Thế nào, anh trai em còn chưa rời giường?"

Vẻ mặt tôi đình trệ: "Em hiểu ngược CP......."

Cố Vân không hiểu chuyện gì: "??"

Tôi đau đớn không muốn sống: "Em hiểu ngược CP...."

Vẻ mặt Cố Vân đầy dấu chấm hỏi: "??"

Tôi đau lòng muốn chết: "Em hiểu ngược CP!"

Cố Vân: "Trạm gì ngược CP?"

Tôi khó có thể tiếp nhận mà nói: "Chị Cố Vân, anh trai em, anh trai em anh ấy... Anh ấy vậy mà là người nằm phía dưới!"

Cố Vân trợn mắt há hốc mồm: "Anh trai em là 0? Chờ một chút, em làm sao biết, chẳng lẽ hiện tại hai người bọn họ đang…”

Tôi nặng nề gật đầu.

Người trong gia đình, ai biết nỗi đau của trạm ngược CP [nứt ra (nhưng cố gắng phục hồi)]!

Cố Vân trầm mặc trong phút chốc, sau đó tôi nhìn thấy... Cố Vân nở một nụ cười.

Cười đến mức khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai.

"Thẩm Thanh Việt, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay!"

Dù thế nào Cố Vân cũng không nghĩ tới, tính cách Thẩm Thanh Việt cuồng vọng bá đạo "Cá mập trắng", "Ăn thịt người cá", vậy mà thật sự đồng ý... Làm 0 trong tình yêu!

Xem ra anh ta tương đối thích Tư Uyển.

Tôi: "......"

Cố Vân vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô ấy: "Mau tới đây ngồi, chúng ta ngồi chờ bọn họ xong việc."

Tôi lặng lẽ vào bếp và lấy hai chai sữa.

Theo tôi cảm nhận thì tình huống vừa nãy kịch liệt như vậy, nhật thời bọn họ chưa thể xuống được.

Tôi vặn nắp chai sữa đưa cho Cố Vân, tự mình uống một chai.

Cô nhi số 1 và quả nữ số 2 ở chung một phòng.

Vẫn là đối với nhau có tình ý.

Dường như sự mập mờ đang hòa lẫn vào trong không khí, kết kén và lên men, từng đợt từng đợt khuếch tán rộng ra.

Thời điểm khi tôi phản ứng lại chai sữa trong tay vô lực rơi ra.

"Bịch" một tiếng rơi xuống đất, "Lộc cộc" lăn sang một bên.

Một lúc lâu sau.

Hai tay tôi chống lên người Cố Vân, nhẹ nhàng thở dốc.

Cánh môi Cố Vân tỏa ra ánh sáng kì lạ, một vệt hồng lan ra khắp mặt cô.

Cố Vân mặc âu phục nữ càng trở nên già dặn, cổ áo có chút lộn xộn, da thịt ở cổ trắng đến phát sáng.

Mái tóc đen hơi xoăn.

Trông vừa cấm dục vừa yêu mị, hai vẻ đẹp tuy khác nhau nhưng khi ở trên người cô ấy lại khiến người khác cảm thấy vô cùng phù hợp.

Hết lần này tới lần khác, người đẹp còn không tự mình hiểu liếʍ liếʍ khóe môi, hướng tôi mị hoặc cười, "Doanh Doanh, thật ngọt ngào."

Đầu óc tôi nổ tung.

Ai có thể cưỡng lại được chứ!

Tôi nuốt nước miếng, đem tất cả những lời định lên án oán giận khiến bản thân không thở nổi nuốt vào.

Bây giờ tôi cũng không thèm để ý đây là biệt thự của anh trai tôi.

Chị xinh đẹp, chúng ta tiếp tục!

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, Cố Vân vắt chéo hai chân, giống như đang thả lỏng tư thế ở nhà mình.

Tư Uyển ngồi đối diện, dung mạo tuyệt mỹ, vẻ tàn bạo vốn bao phủ trên mặt đã sớm biến mất thay vào đó là ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn anh trai tôi.

Giờ này khắc này, cậu ta giống như một con hồ ly hút no tinh khí, tràn đầy năng lượng, vẻ mặt hồng hào.

Trên mặt anh trai tôi mang theo vẻ mệt mỏi, ngược lại làm mất đi khi thế hung hãn lạnh lùng nghiêm nghị trên người, phối hợp với khuôn mặt hồng hào tràn đầy năng lượng kia không khỏi khiến người khác thương tiếc.

Khá lắm, hai người này vừa nhìn qua đã biết ai là 1ai là 0.

Đối mặt với hai mỹ nam dung mạo xinh đẹp xứng đáng đứng đầu thế giới này, trong lòng Cố Vân không có một chút gợn sóng, ngược lại ghét bỏ nhìn bọn họ một cái: "Sớm không xuống, muộn không xuống, hết lần này tới lần khác muốn nhằm lúc tôi với Doanh Doanh bồi dưỡng tình cảm để phá."

Anh trai tôi nghe xong lời này, sắc mặt vốn đã đen lại càng đen hơn, còn đen hơn cả mặt Diêm Vương.

Bị giày vò cả đêm, anh ta đã rất khó chịu rồi.

Thật vất vả mới được tha, vậy mà anh ta còn nhìn thấy em gái ruột của mình ở trong biệt thự của mình bị người phụ nữ tâm địa khó lường đè ở trên sô pha hôn!

Anh ta suýt nữa giống như một quả đạn pháo chuẩn bị nổ tung.

Anh trai ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: "Tôi cảm thấy hạng mục này chúng ta đã không cần hợp tác nữa, mời cô trở về."

Cố Vân gẩy gẩy móng tay của mình, có chút thờ ơ.

Tôi cũng coi như hiểu bọn họ đang ở trong trạng thái đối đầu nhau, vội vàng đảm nhận trách nhiệm hòa giải, dù sao dự án hợp tác cũng không thành công sẽ khiến cả hai bên cùng thiệt hại: "Anh, chị Cố Vân không có ép buộc em, em... Là em tự nguyện..."

Anh trai: ".....

Hôm nay, sau khi Cố Vân tan làm đã dùng loại ánh mắt thương hại nhìn tôi.

Cố Vân: “Doanh Doanh, chị nói cho em biết một tin tức không biết có được tính là tin xấu hay không."

Tôi: "??"

Cố Vân: "Hai người anh họ của em đều giống như anh trai em, đồng tính tâp thể."

Tôi khϊếp sợ: "Chị nói cái gì!"

Ông tôi chỉ có hai con trai, một người là bác tôi và người còn lại là cha tôi.

Sau đó, bác tôi cũng có hai con trai, cha tôi có anh trai tôi và tôi.

Tôi im lặng.

Tôi thật sự không còn gì để nói.

Tôi nhìn lên bầu trời.

Thẩm gia sẽ không tuyệt hậu chứ, phải không?

Anh trai tôi biết tình hình của tôi, vì vậy anh ấy không giống như ba tôi nghĩ đến việc sau khi tôi kết hôn sẽ sinh ra đứa trẻ mang họ Thẩm.

Mấy ngày trước, anh ấy còn đang tính toán xem đến lúc đó có nên nhận con của anh họ làm con nuôi hay không rồi sẽ từ từ bồi dưỡng thành người thừa kế tiếp theo của Thẩm gia.

Hai người anh họ của tôi rất xuất sắc, cả hai đều tốt nghiệp một trường đại học danh giá thế giới.

Một trong số họ là luật sư vàng.

Người kia là một nhà nghiên cứu trong viện.

Tôi tin tưởng sau này khi con cái bọn họ lớn lên tuyệt đối không kém cạnh.

Bây giờ...

Cố Vân rót cho mình một chén trà, chậm rãi nói: "Anh họ thứ nhất của em thích đại thiếu gia Tạ gia, anh họ thứ hai của em bị một minh tinh câu đi."

Tôi: "......"

Tôi: "Vậy bác cả em có biết hay không?"

Cố Vân: "Đã biết rồi… Bác cả em suýt chút nữa bị chọc cho tức chết như ba em. Ngày hôm qua ông ấy còn tới trêu chọc ba em, nói anh trai em trong tương lai sẽ không có người kế thừa."

Cố Vân rất vui sướиɠ khi người gặp họa: "Hôm nay lập tức biết được hai đứa con trai kia của mình đều thích đàn ông."

Cố Vân nháy mắt với tôi: "Hiện tại bọn họ chắc là vẫn còn đang cãi nhau, em có muốn về nhà xem náo nhiệt không?"

Tôi hưng phấn kích động xoa xoa tay: "Đi!"