Chương 32: Triển Diệp thừa nhận đã có tình cảm với Đường Hiểu, có suy nghĩ muốn giấu cái bảo bối này đi.

“4 triệu.” Diêu Lam không muốn lại nói chuyện vô nghĩa với Triển Diệp, “Cứ cho hòa nhau, sau này chúng ta đã thanh toán xong.”

Triển Diệp rất khinh thường và lấy ra di động làm trò trước mặt Diêu Lam mà chặn hết tất cả phương thức liên lạc của cô ta, “Điều đó rất hợp với ý tôi.”

Nhìn bóng dáng nghênh ngang mà đi của Triển Diệp, Diêu Lam bị bức chó cùng rứt giậu, “Nếu anh mà không cho em thì em sẽ tiết lộ chuyện ly hôn ra ngoài. Hai chúng ta đừng có ai mong được sống tốt!”

“Tùy cô.”

Triển Diệp nói với vẻ không hề quan tâm, giống như chuyện này không có quan hệ gì với hắn hết.

Diêu Lam nắm chặt hai tay và móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, cô đánh cược tất cả, “Em không lừa anh, đợi chút nữa gặp nhau trên Weibo.”

“Tôi sẽ chờ đợi mọi lúc.” Triển Diệp đột nhiên quay đầu, “Tôi nhắc nhở cô một câu, trước khi làm cái gì thì nên nói trước với đạo diễn Lý để xem ông ta có đồng ý bảo vệ cô không?”

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Triển Diệp thì Diêu Lam thoát lực và uể oải dựa vào trên cửa xe.

Cô đơn giản chỉ mượn cái này để uy hϊếp Triển Diệp chứ làm sao dám lấy trứng chọi đá.

Cái tên khốn Lý Hùng kia đã sớm lại có nhân tình mới, lúc trước hai người cũng chỉ là mỗi người đều có yêu cầu lẫn nhau mà thôi.

Triển Diệp không hỗ trợ thì thôi đi, cái đứa em trai khốn nạn kia mỗi ngày chỉ biết gây rắc rối!

Diêu Lam hỏng mất khóc lớn và dùng sức đập chiếc xe, “Đàn ông đều là những tên khốn nạn, không có một tên nào là thứ tốt hết!”

-

Trong lòng có việc nên Đường Hiểu ngủ thật sự nhẹ, cô tỉnh ngủ lại một lần và xuống giường dán lỗ tai lên trên cửa lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Cô nhẹ nhàng mở cửa ra và nhờ ánh sáng di động mà nhìn thấy trên giường của Triển Diệp không có bóng người. Bây giờ đã một giờ sáng mà hắn vẫn chưa quay về!

Có phải lại xảy ra chuyện gì không vui với Diêu Lam nữa không?

Đường Hiểu cảm thấy lo lắng nhưng chỉ có lòng mà không giúp được gì, đó là chuyện riêng và chuyện xưa của Triển Diệp nên cô đâu có lập trường gì chứ?

Triển Diệp vì cô làm nhiều chuyện như vậy, Đường Hiểu cũng muốn làm cho hắn một chút gì đó. Cho dù là việc nhỏ không đáng để nhắc tới.

Đầu tiên là cô ngồi trên giường ngẩn người, sau đó bắt đầu chìm vào trong tưởng tượng. Nếu ban đêm cô về nhà mà thể xác và tinh thần mỏi mệt nhất thì muốn nhìn thấy hoặc muốn có được thứ nhất?

Đường Hiểu đột nhiên biết nên làm như thế nào.

Cô cầm lấy cây đèn ngủ nhỏ và con thú bông thỏ tai dài đặt ở trong phòng của Triển Diệp, sau đó lại viết mấy chữ ở trên giấy ghi chú và đặt ở bên cạnh đèn ngủ.

Sau khi làm xong tất cả Đường Hiểu vừa lòng gật đầu, lúc này mới lại yên tâm đi ngủ.

-

Gặp mặt vợ trước là một chuyện không hề vui vẻ, mỗi một lần đều là tinh thần bị tàn phá.

Khi vào nhà, Triển Diệp nhìn đi động đã là 1 giờ 30 phút.

Bất tri bất giác mà trời đã khuya như vậy, hắn mệt mỏi xoa xoa giữa mày.

Triển Diệp biết rõ giấc ngủ của Đường Hiểu nhẹ, bởi vậy từng động tác đều rất cẩn thận. Ngau cả bấm mật mã đều ngừng thở.

Khi hắn cho rằng chào đón hắn sẽ là bóng tối vô tận thì từ khe hở của cái cửa nhìn thấy được cái đèn ban đêm đặt trên bàn trà!

Ngoại trừ Đường Hiểu, Triển Diệp không suy nghĩ cũng biết là do cô ấy làm. Hắn thật sự vừa mừng vừa sợ.

Tuy rằng ánh sáng kia rất mỏng manh nhưng lại đặc biệt ấm áp, xinh đẹp dịu dàng giống như Đường Hiểu và nhanh chóng xua tan phiền muộn của hắn.

Triển Diệp thậm chí không kịp cởi giày ra, tay chân nhẹ nhàng đi đến gần bàn trà và phát hiện trên sô pha còn đặt một thú bông hình con thỏ tai dài. Hắn biết đó là thú bông đặt ở trên giường của Đường Hiểu, cô luôn ôm nó ngủ và có một chút tính chất trấn an nhưng bây giờ cô cũng chia sẻ với hắn.

Triển Diệp ngồi xuống, nhắm hai mắt lại và tới gần con thú bông thỏ tai dài một chút và cảm thấy sức mạnh của mình trở lại một chút.

Đồ vật được rút ra hết ở chỗ của Diêu Lam đã được chữa khỏi ở chỗ của Đường Hiểu. Bản thân của cô ấy giống như một cái trạm năng lượng thần kỳ, nho nhỏ, ấm áp, vừa bao dung vừa kiên cường.

Tâm trạng dần dần bình tĩnh, Triển Diệp chuẩn bị ngủ. Khi đứng dậy mới phát hiện bên cạnh cái đèn ban đêm có đặt một tờ giấy ghi chú, mặt trên có lời nhắn lại của Đường Hiểu:

Thầy Triển, bây giờ đã hơn 1 giờ sáng nhưng anh còn chưa trở về. Có phải là gặp được chuyện gì khó giải quyết không?

Tôi muốn làm cái gì cho anh nhưng rồi phát hiện bản thân chỉ nhỏ bé vô lực, chỉ hy vọng có thể giống như cây đèn ban đêm này có thể làm ấm áp trái tim của anh trong bóng đêm; cũng có thể giống như con thỏ tai dài này ôm anh một cái khi anh đang ở trong tình huống bất lực.

Nếu không phải tôi bị bệnh thì tôi hy vọng có thể tự chờ anh về, sau đó cho anh một cái ôm rất lớn.

Thầy Triển, anh không phải cô đơn một mình nha! Ở trong ngôi nhà này có sự nhiệt tình và tình thương của mọi người; ở trong căn phòng này của chúng ta thì vĩnh viễn có một cây đèn vĩnh viễn sáng lên và người sẽ chờ đợi anh.

Chữ viết của Đường Hiểu tinh tế mượt mà và đáng yêu giống như bản thân cô vậy.

Triển Diệp gấp tờ ghi chú lại rồi lại mở ra, cứ như vậy lặp lại vài lần. Ánh mắt của hắn dừng lại ở một câu cuối cùng và sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười lớn, cuối cùng cẩn thận gấp lại và trân quý đặt ở trong ví tiền.

Trong ban đêm yên tĩnh rất dễ dàng xuất hiện tâm sự và cũng dễ dàng che giấu bí mật nhất.

Triển Diệp nằm ở trên giường một lúc rồi lại đứng dậy ôm con thỏ tai dài, sau đó nhẹ nhàng nói một tiếng chúc ngủ ngon.

Hắn tắt đèn ban đêm đi nhưng lại không thể tắt đi suy nghĩ nhớ thương hiện lên ở trong lòng.

Triển Diệp thừa nhận đã có tình cảm với Đường Hiểu, có suy nghĩ muốn giấu cái bảo bối này đi.