Chương 33: Bây giờ có một cuộc gặp gỡ mới, xuất hiện bảo vật quý giá muốn cất giữ cả đời, cũng là lúc nên tạm biệt quá khứ và mở ra một tương lai mới.

Ở dưới sự dốc lòng chăm sóc của Triển Diệp, hai ngày sau bệnh tình của Đường Hiểu từ từ giảm bớt và có thể tham gia ghi hình.

Chủ đề lần này là cuộc đối đầu của những người bạn cùng phòng.

Quy tắc rất đơn giản: Bạn chung một phòng lựa chọn một trò chơi, ba ván thắng hai. Người thắng có thể kêu người thua làm một chuyện.

Sau khi Đường Hiểu nghe được quy tắc thì nhíu mày lại, mang theo giọng mũi nói: “Tại sao tôi vừa mới khỏi bệnh thì phải chém gϊếŧ với thầy Triển rồi, điều này không phải là lấy oán trả ơn sao?”

Triển Diệp nhướng mày, “Em có tự tin thắng được tôi sao?”

“Không có.” Đường Hiểu nhăn khuôn mặt lại, “Thật ra em không giỏi chơi trò chơi.”

Triển Diệp khá hào phóng, “Em chọn một cái mà em am hiểu đi.”

Đường Hiểu do dự một lúc và lựa chọn ra một trò chơi, “Vậy cờ năm quân đi.”

Ván đầu tiên, Đường Hiểu chơi cờ trắng thắng.

Ván thứ hai, Triển Diệp chơi cờ đen thắng.

Hai bên hòa nhau một đều, rốt cuộc đã tới ván thứ ba quyết định.

Đường Hiểu người này có một cái ưu điểm, một khi bắt đầu việc gì đó thì cô sẽ rất tích cực. Bây giờ cô hoàn toàn chìm vào trong trò chơi, máu thắng thua đã nổi lên và chẳng sợ là đối diện với Triển Diệp.

Cô xoa tay hầm hè, nhìn chằm chằm bàn cờ và có bộ dáng quyết thắng cho bằng được.

Lực chú ý của Đường Hiểu đều ở trên bàn cờ, đôi mắt của Triển Diệp lại ngừng ở trên mặt của cô.

Bộ dáng cô gái nhỏ mím môi lại suy nghĩ rất thú vị, còn thú vị hơn rất nhiều so với chơi cờ năm quân. Triển Diệp ngẩn người buông quân cờ trong tay xuống, tiếp tục trắng trợn táo bạo quan sát Đường Hiểu.

Đường Hiểu có thể rõ ràng cảm giác được Triển Diệp không hề để ý, nhưng chiêu số cũng rất sắc bén. Cô trăm phương ngàn kế sáng tạo một cái cơ hội tốt nhưng dễ dàng bị hắn đánh tan......

“Xem tôi làm gì, xem bàn cờ kìa.”

Trong lòng Đường Hiểu hỏng mất, cô cho rằng Triển Diệp đắc ý vì đã hóa giải nguy cơ. Vừa oán giận vừa dùng bàn tay che mặt lại.

Triển Diệp duỗi tay giữ chặt tay áo của Đường Hiểu, di chuyển cái bàn tay vướng bận kia và trêu chọc cô nói: “Vậy em khả năng đã sớm thua.”

Đường Hiểu lập tức phản bác, “Hừ, khinh thường ai chứ!”

Triển Diệp mỉm cười, không nói chuyện nữa. Thật ra hắn đã có cơ hội thắng hai lần.

Cô ấy thật sự rất muốn thắng sao?

Vậy đành phải cưng chiều thôi, vừa lúc nhìn xem cô ấy muốn làm cái gì.

Giờ phút này trên bàn cờ đã có rất nhiều quân cờ, cờ trắng của Đường Hiểu ở dưới sự bao vây bởi cờ đen của Triển Diệp mà đã hình thành cục diện có lợi bốn quân cờ xếp thành một hàng. Thắng lợi đang ở trước mắt.

Triển Diệp làm bộ không nhìn thấy, thuận nước đẩy thuyền và đưa Đường Hiểu giành được chiến thắng.

“Yes!” Đường Hiểu lấy được thắng lợi cuối cùng vung tay hô to.

Triển Diệp giả vờ mất mát, “Chiến thắng tôi mà em vui vẻ như vậy sao?”

Đường Hiểu một giây đồng hồ trở lại hiện thực, hai tay đang giơ lên dừng lại ở giữa không trung và vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là máu thắng thua của em tương đối mạnh mà thôi.”

Triển Diệp trả bàn cờ năm quân lại cho tổ chương trình và chống cằm hỏi: “Nói đi, em muốn tôi làm cái gì cho em?”

Trong một lúc Đường Hiểu không thể nghĩ ra cái gì, cô xin giúp đỡ nhìn về phía tổ chương trình nhưng mà nhân viên công tác thì đang có vẻ mặt xem kịch vui. Thậm chí có chút vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.

Cô đột nhiên cảm thấy hối hận, còn không tự do bằng thua đâu.

Sau một lúc lâu Đường Hiểu cũng không có mở miệng, Triển Diệp dẫn đường: “Em muốn đi đâu chơi, muốn ăn bữa tiệc lớn gì thì tôi đều có thể dẫn em đi; hoặc có chuyện gì muốn làm thì đều có thể nói với tôi.”

Thật ra Đường Hiểu đã có chủ ý, cô nhìn chằm chằm đầu tóc của Triển Diệp và thử hỏi: “Thầy Triển, em muốn cắt mái tóc dài của anh có được không?”

Triển Diệp chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Hiểu sẽ nói ra loại yêu cầu này, hắn trợn to mắt một chút, “Tại sao? Tôi để tóc dài rất xấu sao?”

Đường Hiểu lắc đầu và đặc biệt nghiêm túc mà nói: “Rất đẹp trai nhưng cũng rất u buồn. Tôi muốn nhìn thấy bộ dáng sức sống ánh mặt trời của anh.”

Triển Diệp gật đầu nhưng cũng không tỏ vẻ gì.

Đường Hiểu đột nhiên cảm giác yêu cầu này rất vô lý, rất đột nhiên nên cô nhanh chóng nói thêm: “Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, tôi sẽ suy nghĩ cái khác.”

Triển Diệp mặc áo khoác và cầm lấy chìa khóa xe, “Đi, đi ngay bây giờ.”

Đường Hiểu túm lấy tay áo của Triển Diệp, “Thật sự không cần miễn cưỡng.”

Triển Diệp sờ sờ ngọn tóc dài qua cổ, “Bất tri bất giác mà đã dài như vậy, là lúc nên cắt bớt đi.”

Đường Hiểu ngồi trên ghế phụ không rên một tiếng, cô còn đang cảm thấy hối hận vì lời đề nghị lỗ mãng của mình.

Từ đêm đó cô nhìn thấy Triển Diệp bị vợ cũ quấy nhiễu thì vẫn luôn cảm thấy hụt hẫng ở trong lòng, cho nên cô hy vọng Triển Diệp có thể thay đổi kiểu tóc khác và có một tâm trạng khác, nhanh chóng thoát khỏi buồn phiền và bắt đầu lại từ đầu.

Tuy rằng cô có lòng tốt nhưng phản ứng của Triển Diệp làm Đường Hiểu cảm thấy bản thân xen vào việc của người khác.

Cô nói thầm ở trong lòng: Không cần bởi vì Triển Diệp là người tốt thì muốn làm gì thì làm. Hắn là tiền bối.

Triển Diệp mở GPS ra, “Em có đề cử tiệm cắt tóc nào không?”

Đường Hiểu ngẩn người, “Không có.”

Triển Diệp thuận miệng nói: “Vậy đi tiệm mà tôi thường ghé có được không?”

“Được.”

Triển Diệp nhìn Đường Hiểu đang im lặng, “Rốt cuộc tại sao em muốn dẫn tôi đi cắt tóc vậy?”

Vừa lúc là một cái cơ hội để giải thích.

Đường Hiểu vẫn luôn do dự và nói ra lời nói ở trong lòng, “Thầy Triển, thật ra tôi vẫn luôn chú ý anh. Trước kia anh có tóc ngắn, nhưng từ sau khi ly hôn thì vẫn luôn để tóc dài cho nên tôi cảm thấy anh vẫn luôn chịu ảnh hưởng.”

Ở trước mặt cameras Đường Hiểu nói rất hàm súc, cô không biết Triển Diệp có nghe hiểu không vì vậy tiếp tục nói: “Cho nên tôi nghĩ nếu anh thay đổi một kiểu tóc khác thì tâm trạng có thể thay đổi không?”

Lúc trước ở trong khoảng thời gian Diêu Lam phản bội tình cảm đưa ra ly hôn kia, Triển Diệp thật sự từng tức giận từng mê mang và chịu dày vò. Giống như một con thú bị nhốt ở trong l*иg. Hắn suốt ngày uể oải suy sút, căn bản không để ý đến chuyện gì nên đơn giản là để tóc dài.

Sau đó lại trôi qua khoảng thời gian khó khăn nhưng cũng không có cắt tóc, rất giống như muốn khắc sâu và nhớ lại những đồ vật đã mất. Bây giờ có một cuộc gặp gỡ mới, xuất hiện bảo vật quý giá muốn cất giữ cả đời, cũng là lúc nên tạm biệt quá khứ và mở ra một tương lai mới.