Chương 13: Thầy có thể đi chung với tôi không?

Triển Diệp lấy di động ra, “Trao đổi số điện thoại liên lạc đi, sau này chắc chắn dùng được.”

“Được.”

Đường Hiểu dùng WeChat quét mã QR của Triển Diệp, khi nhìn thấy ảnh đại diện của Triển Diệp xuất hiện trên danh sách thì cô cảm giác giống như bản thân đang nằm mơ.

Ảnh đại diện của Triển Diệp là một chú chó Corgi vừa ngây thơ vừa thật thà, Đường Hiểu lập tức cảm thán: “Đáng yêu quá, là thú cưng của thầy sao?”

“Ừ.” Ánh mắt dừng trên ảnh đại diện đặc biệt dịu dàng và còn lộ ra vẻ hơi buồn bã, “Đáng tiếc nó đã không còn nữa.”

Trong lòng Đường Hiểu chấn động, bởi vì nói sai lời nói mà không biết phải làm sao.

Một lúc rất lâu sau, cô mới nói được một câu: “Chú chó nhỏ này nhất định đang sống rất vui vẻ ở trên vương quốc thú cưng.”

Biểu cảm hoảng sợ và vụng về an ủi của cô đã kéo Triển Diệp ra khỏi cảm xúc tồi tệ, hắn thản nhiên nói: “Nó đã làm bạn với tôi trong khoảng thời gian tốt đẹp nhất, với tôi mà nói thì nó rất quan trọng cho nên tôi muốn lấy cách này để nhớ về nó.”

Triển Diệp nói sang chuyện khác, chỉ vào ảnh đại diện hoạt hình của Đường Hiểu và hỏi: “Còn em thì sao?”

“Tranh chân dung.” Đường Hiểu cười haha, “Tôi từng học một chút về hội họa.”

“Dùng màu sắc rất táo bạo.” Triển Diệp nhìn kỹ lại, “Có cơ hội cũng vẽ cho tôi một bức đi.”

“Vừa lúc tôi có mang theo công cụ.”

Đường Hiểu nhìn mắt quầy đựng đồ, khóe mắt vừa lúc nhìn thấy vali hành lý đặt trên mặt đất. Lúc này cô mới nhớ ra quà gặp mặt.

“Tôi còn phải đi tặng quà nữa.”

Đường Hiểu nhanh chóng thu dọn đồ đạc và kéo va li hành lý ra cửa, mới vừa đi ra hai bước thì lại lui trở về.

Triển Diệp cảm thấy kỳ quái, “Em quên đồ vật gì sao?”

“Tôi hơi sợ người lạ.” Đường Hiểu lộ ra vẻ mặt khó xử và ngượng ngùng xoa tay, “Thầy Triển, tôi có một yêu cầu. Thầy có thể đi chung với tôi không?”

Triển Diệp cũng không đồng ý trước.

“Thầy đi cùng với em thì em sẽ không cảm thấy sợ hãi.” Đường Hiểu mím môi, ngước mắt để ý biểu cảm của Triển Diệp và vô cùng đáng thương nói: “Thật sự không được thì thôi vậy.”

Đường Hiểu vốn có một khuôn mặt ngọt ngào, đôi mắt sóng nước mùa thu mênh mông kia khiến trong lòng người khác cảm thấy không đành lòng, nhìn thấy bộ dáng đáng thương kia thì đột nhiên muốn bảo vệ cô.

Triển Diệp đồng ý, “Đi thôi.”

Đường Hiểu lấy hết sức lực và gõ căn phòng hàng xóm là cặp nghệ sĩ hài và ca sĩ. Đây là căn phòng của đàn ông nên vừa mở cửa phòng ra thì trong phòng còn hơi hỗn loạn.

Nghệ sĩ hài nhiệt tình hô: “Nhanh như vậy thì đã đến đến phần ghé thăm từng phòng sao? Hai người mau vào trong ngồi đi.”

Trong phòng đồ vật bày đầy đất và ngay cả một nơi đặt chân cũng không có. Không có đối lập thì không có thương tổn, như vậy càng thêm thể hiện Triển Diệp sạch sẽ gọn gàng.

Đường Hiểu liên tục xua tay, “Tôi tới đưa quà gặp mặt cho hai người, kế tiếp ba tháng xin chăm sóc nhiều hơn.”

Lúc này ca sĩ cũng thò đầu ra và vui vẻ nhận lấy món quà, “Cảm ơn Đường tiểu thư, cô có lòng rồi.”

Nghệ sĩ hài cũng ôm bộ dụng cụ uống trà yêu thích không buông tay, “Tôi đang lục hành lý để tìm bộ dụng cụ uống trà đó, chắc là đã quên mang theo rồi. Bây giờ không phải đã có rồi sao! Thật may mắn!”

Tặng quà rất thuận lợi, Đường Hiểu nhẹ nhàng thở ra, “Hai người thích là tốt rồi.”

Hai người nhận được món quà đồng thanh nói: “Sau này tôi sẽ mời cô dùng bữa.”

Sau khi có khởi đầu tốt đẹp Đường Hiểu cả người đều trở nên tự tin và sải bước đi lên lầu hai.

Căn phòng ở gần thang máy thuộc về quán quân thế giới và diễn viên, đồng dạng là nam nữ ở chung với nhau.

Thư Nhân là một vận động viên trượt băng nghệ thuật, đại diện đội tuyển quốc gia lấy được huy chương vàng và lớn hơn Đường Hiểu một tuổi. Cô vẫn là fans hâm mộ của Đường Hiểu, bởi vậy khi nhận được quà tặng thì khóe miệng đều sắp chạm đến mang tai và nụ cười căn bản không thể dừng lại được.

Làm người mới tham gia chương trình thực tế, Thư Nhân thoải mái thể hiện sự yêu thích của mình với Đường Hiểu và trực tiếp từ trong phòng lấy ra một bó hoa nhỏ làm quà tặng đáp lễ.

Đường Hiểu dị ứng với phấn hoa, chuyện này chỉ có nhân viên công tác bên cạnh biết và điều này khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nếu nhận thì chắc chắn sẽ rất phiền phức; nếu không nhận thì sẽ làm cho Thư Nhân cảm thấy xấu hổ. Bó hoa này trở nên phỏng tay, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được.

Đường Hiểu giãy giụa nói: “Chị thật sự không cần khách sáo như vậy, sau này chúng ta có thể đi chơi với nhau.”

Thư Nhân vẫn kiên trì: “Đây là tâm ý của chị.”

Đường Hiểu hạ quyết tâm và cầm lấy bó hoa, cô chỉ dùng đầu ngón tay nắm phần rễ và trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ.